Edit: MoTuLinh
💋💋💋💋💋💋💋💋💋💋
Dung Tự như cũ lẳng lặng nằm ở trên giường, không có dấu hiệu thức tỉnh.
Thanh âm lật giấy của Dung Phi Chu dần dần nhỏ xuống, cho đến không còn một chút tiếng vang, cả người giống như hoàn toàn biến mất, Dung Tự làm sao cũng không thể nghe được hắn ta rốt cuộc đang làm cái gì.
Hồi lâu, mới chậm rãi nghe được tiếng đứng dậy của đối phương, sau đó chậm rãi từng bước một đến gần phía cô, che đậy ánh nến bên cạnh cô, nhẹ nhàng ngồi xuống, ngay sau đó nâng lên tay liền ở trên mặt Dung Tự vuốt xuống, lại vuốt xuống.
"Tiểu Tự......" Thanh âm nam tử mang theo chút nghẹn ngào.
"Là ca ca sai rồi sao? Là huynh sai rồi sao? Là huynh sai rồi đúng không? Khi còn nhỏ thì thôi, trưởng thành rõ ràng biết khi đó mẫu thân sinh bệnh, rõ ràng biết tội không ở muội, rõ ràng biết đến, lại vẫn là ôm tôn nghiêm đáng chết của mình, trước sau không đi tìm muội, muội trách huynh sao? Hả? Tiểu Tự......"
Nói, Dung Phi Chu bắt được tay nhỏ có chút nóng lên của Dung Tự, phóng tới bên gương mặt hắn cọ cọ, "Huynh cũng không biết nguyên lai muội ngầm thống khổ như vậy, khổ sở như vậy, xin lỗi, là ca ca sai rồi, là ca ca không tốt, Tiểu Tự, Tiểu Tự...... Muội sẽ trách huynh sao? Muội về sau sẽ còn để ý huynh không? Sẽ còn cho huynh một cơ hội đền bù muội không? Tiểu Tự......"
Đáng tiếc hiện tại Dung Tự cũng không thể cho hắn bất luận phản ứng gì, ngược lại mang theo thỏa mãn nặng nề ngủ thiếp đi.
Cho nên cũng không biết Dung Phi Chu vì chiếu cố cô bận rộn cả đêm, thẳng đến trời sắp sáng mới dần híp mắt.
Chờ Dung Tự lại lần nữa tỉnh dậy, chỉ cảm thấy toàn thân của mình đều thoải mái không ít, nhưng tứ chi còn có chút nhũn ra, trên người có chút phát dính, mấu chốt nhất cánh tay giống như bị thứ gì đè lại, căn bản là không thể động đậy.
Cô cau mày quay đầu nhìn qua, vừa lúc liền thấy nắng sớm chiếu vào sườn mặt của Dung Phi Chu một đường như dao cắt, đuôi mày cao vút, sợi tóc hơi có vẻ hỗn độn cùng sống mũi thẳng tắp.
Lông mi của nam nhân rất dày, giống như là một bàn chải nhỏ, mày lúc này đang hơi nhăn, bởi vì là ngủ, khiến Dung Tự trực tiếp liền không che không dấu mà nghiêng thân nhìn hắn ta hồi lâu, có thể là nhận thấy được hắn ta một chốc một lát tạm thời cũng chưa tỉnh lại, lại hoặc là vừa tỉnh dậy nhìn đến ca ca nhà mình dựa vào mép giường của mình mà có chút động dung, Dung Tự thế nhưng lén lút từ trong chăn trực tiếp liền vươn tay ra, thử tính chạm vào lông mày của Dung Phi Chu, thuận theo đường vân chậm rãi ra bên ngoài, cuối cùng lại điểm mũi hắn ta một cái.
"Vì cái gì...... Vì cái gì ngươi chán ghét ta như vậy chứ......"
Dung Tự tựa như nói mớ than một tiếng, trùng hợp đúng lúc này cửa phòng bỗng nhiên bị người gõ vang.
Cô nhanh chóng thu hồi tay của mình, sau đó giả bộ ngủ, cũng không biết chính mình nhắm lại đôi mắt, Dung Phi Chu ngay lập tức mở hai mắt ra, trong đôi mắt phủ qua một tia ý cười trong sáng.
Ngoài cửa thanh âm của mấy người Húc Xuân các nàng đã truyền vào, "Đại thiếu gia, bọn nô tỳ có thể tiến vào hầu hạ chứ?"
Hồi lâu, Dung Phi Chu mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói, "Tiến vào."
Chính là một tiếng như vậy, lông mi của Dung Tự kịch liệt run rẩy, lại vẫn là ráng chống đỡ không có tỉnh lại.
Dung Phi Chu thấy cô như vậy, hơi hơi giơ lên khóe miệng, đứng dậy liền đi ra ngoài cửa.
Mấy người nói chuyện với nhau ngay lập tức truyền vào trong lỗ tai Dung Tự, "Đại thiếu gia, nương nương hạ sốt chưa? Đám nô tì ngày hôm qua lại đây, gõ cửa vẫn luôn không ai mở, liền lại đi trở về, hôm nay người trong cung tới, nghe nói là Thái Hậu nương nương đã biết nương nương chúng ta sinh bệnh, đặc biệt phái Chung viện phán đến đây chẩn trị cho nương nương, hiện tại đang chờ ở bên ngoài đâu, nói là sinh bệnh chậm trễ không được......"
"Hoàng Thượng đâu? Hoàng Thượng liền không có lời gì mang tới?"
"Hoàng Thượng...... Hoàng Thượng......"
Mấy tiểu nha đầu ấp úng nói không ra lời, kỳ thật mấy người thiếp thân bọn họ nơi nào không biết Hoàng Thượng cùng nương nương nhà mình cũng không có tốt như trong đồn đãi, thậm chí thường xuyên bị nương nương nhà mình tức giận đến phất tay áo liền đi, đêm đó cũng không có nghỉ ở trong phòng nàng, nhưng trên ghi chép của tiểu thái giám lại biểu hiện là nghỉ ở trong phòng nương nương, cũng đúng là bởi vì như vậy, tất cả nữ nhân trong cung mới có thể cho rằng Hoàng Thượng thịnh sủng nương nương, lại bởi vì nương nương vẫn luôn không con, mới nói nàng ghen tị, ỷ vào xuất thân, ỷ vào Thái Hậu chống lưng, liền vẫn luôn bá chiếm Hoàng Thượng, chính mình còn sinh không ra hài tử, thật là khiến người khinh thường.
Mấy người bọn họ cũng ở bên ngoài giải thích qua, nhưng chưa nói hai câu, Hoàng Thượng liền tới cảnh cáo bọn họ không được nói, ngay cả nương nương cũng không quan trọng ước thúc bọn họ, bộ dáng làm như không thèm để ý, bọn họ cũng không biết nàng rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Trong hậu cung này quan trọng nhất chẳng lẽ không phải Hoàng Thượng ân sủng sao? Còn có chuyện khác so chuyện này quan trọng sao?
Như thế nào nương nương vẫn luôn không thèm để ý chứ?
Mấy người bọn họ cũng là xem ở trong mắt để ở trong lòng, nào biết đâu rằng nương nương nhà mình kỳ thật là thương nhau uống nước cũng no, có Mục Liên Hiên thường xuyên cùng nàng gặp lén, căn bản là chướng mắt tên Hoàng Thượng Mục Nguyên Tu đó, nàng trước sau tin tưởng vững chắc chỉ cần Mục Liên Hiên nhất định có thể thành sự, nàng cũng nhất định có thể trở thành Hoàng Hậu của hắn ta.
Nhìn mấy tiểu nha đầu căn bản là không tác dụng này, Dung Phi Chu liền nhăn chặt mày, chẳng lẽ Tiểu Tự ở trong cung vẫn luôn trãi qua không vui? Trước đó hắn còn có thể ôm oán hận cưỡng ép bản thân không đi để ý nàng, không đi quan tâm tới nàng, chính là hiện tại hắn biết được muội muội này của hắn từng ấy năm vẫn luôn trộm nhớ hắn, không chỉ có như thế thậm chí thời thời khắc khắc đều nghĩ đến hắn, vì hai người bọn họ hòa hảo làm nhiều nỗ lực như vậy, hắn cho dù để ý di ngôn lâm chung của mẫu thân, cũng làm không được nhắm mắt làm ngơ đối với nàng.
Nàng là muội muội hắn, muội muội duy nhất!
"Được rồi, ta đã biết, Niệm Hạ ngươi cùng Húc Xuân đi ra ngoài kêu Chung viện phán chờ một lát, Liễm Thu, Phất Đông các ngươi tiến vào, cho nương nương nhà ngươi trước rửa mặt chải đầu......"
Nói xong, Dung Phi Chu liền mang theo hai tiểu nha đầu đi vào phòng trong, đi vào liền thấy Dung Tự nằm ở trên giường mở to một đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, cũng không chớp mắt.
Hồi lâu mới nhăn lại cái mũi, "Liễm Thu, như thế nào có một con quỷ chán ghét như vậy cũng ở chỗ này? Kêu hắn đi ra ngoài, kêu hắn đi ra ngoài cho ta, ta nhìn hắn liền phiền lòng vô cùng......"
"Nương nương, đại thiếu gia chính là......"
"Được, huynh đi ra ngoài." Dung Phi Chu mỉm cười, liền thỏa hiệp, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Liễm Thu, "Nhớ kỹ mặc ấm cho nàng, mới có thể mở ra cửa sổ cùng cửa phòng biết không?"
"Dạ." Liễm Thu cười hì hì đáp ứng.
Dung Tự mặt liền giống như thấy quỷ vẫn luôn kỳ dị nhìn về phía Dung Phi Chu, gương mặt nháy mắt liền đỏ, tiện tay liền dùng lực giũ màn xuống, "Ta...... Ta không cần ngươi lo! Đi ra ngoài, đi ra ngoài, đi ra ngoài!"
Vừa thấy cặp má đỏ bừng của Dung Tự, Dung Phi Chu liền cười cười xoay người đi ra ngoài.
Đối thoại của mấy người phía sau trực tiếp xuyên dần vào trong lỗ tai.
"Nương nương, nương nương, đại thiếu gia thật sự rất quan tâm ngài, tối hôm qua một người chiếu cố ngài cả một đêm, so với chúng em còn cẩn thận hơn đâu......"
"Đúng vậy đúng vậy, nô tì xem ngài sốt đều sắp lui, khẳng định là đại thiếu gia chiếu cố tốt!"
"Dong dài! Câm miệng lại! Các em rốt cuộc là người của ta vẫn là người của đại thiếu gia? Như thế nào một đám đều giúp hắn nói chuyện? Hả? Hả? Như vậy thích đại thiếu gia, trực tiếp liền đem mấy đứa các em lưu lại, tất cả đều đưa cho hắn được không?"
"Nương nương......"
"Hừ, không nghĩ vậy đừng có mà nói, lại nghe được các em nói hắn nơi nào nơi nào tốt, liền cắt rớt toàn bộ đầu lưỡi các em......"
Dung Tự hung tợn uy hiếp.
Dung Phi Chu vừa mới đi ra cửa phòng cười lắc đầu, vẫn là không lớn lên a, đến bây giờ đều vẫn là tính tình của tiểu hài tử, như vậy Tiểu Tự ở trong cung thật sự có thể trãi qua tốt sao? Lúc trước nàng vì cái gì tiến cung? Hình như là hoàng đế đã mở miệng, phụ thân vốn dĩ muốn cự tuyệt, ai biết đầu kia Tiểu Tự thế nhưng gật đầu đáp ứng, liền vào cung phong phi, sau này lại phong quý phi, cho tới bây giờ.
Có thể nói, mặc kệ là hiện tại Dung Phi Chu hay là lúc trước Dung Phi Chu đều nghĩ không ra Dung Tự rốt cuộc vì cái gì vào cung, chẳng lẽ thật là bởi vì tưởng trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Ngụy này?
Nếu thật là nói như vậy, hắn nhất định phải nhanh chóng tiếp nhận binh quyền của phụ thân, phụ thân đã già rồi, về sau cũng chỉ có hắn có thể bảo hộ được Tiểu Tự, chỉ cần Dung gia vẫn luôn có hắn ở, như vậy Mục Nguyên Tu chính là không thích Tiểu Tự, cũng cần thiết sủng nàng nuông chiều nàng.
Nghĩ như vậy, Dung Phi Chu trong lòng xiết chặt, xem ra quân doanh bên kia phải càng thêm nỗ lực.
Mà bên này Dung Tự bị mấy tiểu nha đầu hầu hạ đổi xong xiêm y, sau khi buông màn lụa, lại đi thỉnh vị lão viện phán họ Chung vào cửa, xem mạch cho cô, nói cô là phong hàn nhập thể, khai dược, nhiều tĩnh dưỡng, ẩm thực thanh đạm một chút, hẳn là rất nhanh là có thể khỏe, kêu bọn họ không cần quá mức lo lắng.
Lão viện phán sáng sớm chạy tới khai xong dược liền chạy trở về báo cáo kết quả công tác, tiểu nha đầu đều ở bên người Dung Tự bồi cô nói giỡn, không bao lâu Dung Phi Chu liền bưng thuốc nấu xong vào.
Vừa nhìn thấy hắn ta, bộ dáng Dung Tự ngay lập tức ngừng cười, cả người ngã xuống trên giường, đem chăn kéo đến trên đỉnh đầu của mình, một bộ không nghĩ thấy bộ dáng của hắn ta.
Vừa thấy dáng vẻ này của Dung Tự, mấy tiểu nha đầu cũng chân tay luống cuống theo, nhưng thật ra Dung Phi Chu bao dung mà cười cười, trực tiếp liền đi tới, giơ tay liền muốn kéo chăn của Dung Tự, ai biết cô ở bên trong bọc đến gắt gao, sức lực nhỏ vốn là kéo không ra.
"Đừng nháo, uống thuốc......"
Dung Tự không đáp.
"Huynh mua mứt hoa quả của Bách Vị Trai cho muội, muội khi còn nhỏ liền thích ăn của tiệm đó muội nhớ rõ không?"
Dung Tự trốn ở dưới chăn xoay chuyển tròng mắt, như cũ không đáp.
Bên ngoài Dung Phi Chu ý bảo mấy tiểu nha đầu bên cạnh liền trước đi ra ngoài, lại giơ tay lôi kéo chăn của Dung Tự, kéo không nhúng nhích, lúc này mới than một tiếng, "Huynh biết, là ca ca vẫn luôn không tốt, vẫn luôn đối với Tiểu Tự không tốt, hy vọng Tiểu Tự có thể cho ca ca một cơ hội, làm huynh có thể đền bù cho muội, có thể đền bù muội nhiều năm ủy khuất như vậy, chúng ta là huynh muội, đây là vô pháp sửa đổi, cả đời này huynh đều sẽ là ca ca của muội, khi còn nhỏ, mãi cho đến hiện tại đều là huynh không đúng, đều là huynh không tốt, đều là huynh nghĩ sai rồi, huynh có thể cùng muội xin lỗi, Tiểu Tự, chúng ta......"
Dung Phi Chu còn không có nói xong, Dung Tự đột nhiên kéo ra chăn của mình, sau đó tiện tay liền đem chén thuốc ở mép giường ném lên mặt đất, theo một tiếng giòn vang, lời nói của Dung Phi Chu cũng đột nhiên im bặt theo.
Sau đó hắn liền thấy Dung Tự đưa lưng về phía hắn, "Không cần, như bây giờ khá tốt, không cần ngươi xin lỗi, ngươi cái gì cũng không có sai, sai trước nay đều là ta, ta không có ủy khuất, cũng không cần đền bù, ta cảm thấy như bây giờ khá tốt, ngươi đi ra ngoài......"
"Tiểu Tự!"
"Ngươi cút đi!"
Dung Tự xoay người đẩy hắn một phen, liền vươn tay lau nước mắt của mình.
Ở phía sau cô Dung Phi Chu đem mảnh vỡ của cái chén trên mặt đất nhặt lên, trầm mặc đi ra ngoài, lúc sau cũng không biết hắn ta là nơi nào tới một cổ bướng bỉnh, không lâu lắm thế nhưng lại bưng chén thuốc giống như người không có việc gì đi vào.
Nước mắt của Dung Tự còn treo ở trên mặt, kinh ngạc nhìn hắn ta, thấy hắn ta cười đem thuốc đặt ở đầu giường của cô, nhìn hắn ta từ ngực móc ra mứt hoa quả đặt ở một bên.
"Tiểu Tự, uống thuốc."
Cô nghe hắn ta nói như vậy, Dung Tự tạm ngừng, ánh mắt lạnh lùng, giơ tay lại đem thuốc ném lên mặt đất.
Trái lại Dung Phi Chu liền lại đi nấu, hai người một người nấu thuốc, một người hất thuốc, sau đó hai bên đều có chút chết lặng.
Vẫn là Dung Phi Chu sợ Dung Tự không uống thuốc đối với thân thể không tốt, cuối cùng một chén là kêu Niệm Hạ đưa đi vào, chính mình một người đứng ở dưới mái hiên, nhìn con họa mi treo ở chỗ đó ngơ ngác xuất thần, trở lại phòng của mình lại không khỏi cầm quyển sách nhỏ từ chỗ Dung Tự mang tới đọc hết trang này đến trang khác.
Ngày thứ hai, hai huynh muội tiếp tục.
Có thể nói, Dung Phi Chu bây giờ gần như tới nông nỗi một người chịu đánh chịu mắng, nấu thuốc cho cô, mua đủ loại đồ chơi khi còn nhỏ cô thích, nói đùa với cô, khiến Dung Tự thường xuyên dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn ta, nhưng xuống tay lại không có một chút lưu tình.
Cứ như vậy một mực giằng co bảy ngày, trong cung cũng bắt đầu thúc giục cô hồi cung, Dung Tự cũng cảm thấy chính mình làm ra vẻ có chút không sai biệt lắm, hẳn là cấp đối phương chừa chút sắc mặt tốt, ai biết Dung Phi Chu thế nhưng liền không có tới.
Đưa thuốc cho cô chính là Niệm Hạ, đưa đồ ăn cho cô chính là Húc Xuân, lúc bọn họ đưa tới, Dung Tự cau mày nhìn các nàng, muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng bộ dáng lại có chút khó có thể mở miệng, xem đến mức những tiểu nha đầu đó mặt ngoài không có gì, nhưng quay lưng liền bắt đầu trộm cười.
Chỉ có thể nói những tiểu nha đầu sẽ không biết diễn kịch, một biểu tình nhỏ là có thể khiến Dung Tự nhìn ra mờ ám, ngay từ đầu cô còn sốt ruột, lúc sau có thể nói cơ bản đều là cô đang diễn trò.
Có thể nói, giờ phút này Dung Tự sắm vai ngạo kiều muội muội quan tâm ca ca nhưng lại xấu hổ không dám mở miệng dò hỏi, nhưng cố tình trong lòng lại sốt ruột đến không chịu được vô cùng nhuần nhuyễn, ngay cả những tiểu nha đầu đó ở sau lưng Dung Tự đều nói xem nương nương như vậy, trong lòng bọn họ đều có chút không đành lòng.
Vẫn luôn chờ đến gần tối, ngay cả mấy người Niệm Hạ cũng không có xuất hiện, Dung Tự liền biết những người này ở sau lưng khẳng định là đã chuẩn bị tốt, vì thế liền tự mình phủ thêm xiêm y, đi ra ngoài, vừa đi vừa tìm còn vừa lẩm bẩm.
"Nói cái gì muốn bồi thường ta, nói cái gì muốn cho hắn một cái cơ hội, lúc này mới bao lâu, bất quá cũng chỉ là bảy ngày thôi, ngay lập tức không để ý tới người, hừ, vốn là cùng một dạng với lúc nhỏ, nói không để ý tới ta liền không để ý tới ta, rõ ràng...... Rõ ràng......"
Nói như vậy, đôi mắt Dung Tự thế nhưng lại lần nữa đỏ lên, nâng lên mu bàn tay lau đôi mắt, một bộ dáng ủy khuất đến không chịu được, khiến bọn nô tỳ ở chỗ tối nhìn cô đều không khỏi có chút đau lòng.
Có thể nói nguyên chủ ăn thiệt thòi liền ăn thiệt thòi ở chuyện gì cũng nghẹn ở trong lòng quá mức, bởi vì chính mình là đại tiểu thư của tướng quân phủ, sau này lại là Quý Phi nương nương trong cung, vẫn luôn cao cao tại thượng, đều là kiêu ngạo. Mặc kệ bị ủy khuất gì, tổng sẽ không khóc ngay trước mặt người khác, đem ủy khuất của bản thân nói ra ngay trước mặt người khác, thậm chí còn hung hăng châm biếm người ta một chút trong lòng mới thống khoái, ngươi muốn nói nàng thực sự có ý xấu gì thật sự đúng là không có, cơ bản đều là một ít tính tình của đại tiểu thư thôi, điêu ngoa tùy hứng gì đó, người ta có vốn luyến dựa vào cái gì không thể làm như vậy, chẳng qua chính là vận khí không tốt gặp được đều là cặn bã thôi.
Mà hiện tại Dung Tự cũng chỉ bất quá là đem một ít ủy khuất sau lưng của nguyên chủ ra bên ngoài thôi, cô mỗi một lần khóc, mỗi một lần ủy khuất đều cần người khác tận mắt nhìn thấy mới tốt, trong lòng cô khó chịu, khó chịu cũng cần thiết muốn người khác đau lòng mới tốt!
Khóc một chút thì cô bỗng nhiên thấy trên tường bao quanh phía trước bỗng nhiên sáng lên, đèn quanh mình cũng một ngọn một ngọn sáng lên.
Sau đó cô liền thấy tường bao quanh sau tầng vải bố trắng bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng của hai người nhỏ, một tiểu nữ hài, búi tóc hai bên, một tiểu nam hài, đội mũ nhỏ trên đầu.
Theo hai bóng người này đứng lên, một thanh âm trầm thấp quen thuộc cũng vang lên theo, "Rất lâu rất lâu trước kia......"
Một câu chuyện xưa không quá dài nói về đều là Dung Tự cùng Dung Phi Chu khi còn nhỏ, thậm chí là sau khi lớn lên càng lúc càng xa, khiến ca ca bây giờ hối hận cùng khó chịu, khẩn cầu cô tha thứ.
Loại này cùng với loại nhạc xiếc múa rối bóng truê chọc nàng ấy cũng là hai người khi còn nhỏ thường chơi, lúc ấy Dung Tự thích những cái bóng nhỏ biết động biết nhảy này, mỗi lần ngủ đều quấn lấy Dung Phi Chu vừa động vừa xướng cho nàng ấy, nếu là nàng ấy tức giận, dùng cái này truê chọc là lập tức có thể mặt mày hớn hở.
Vừa nhìn vừa nghe, đôi mắt của Dung Tự liền chứa đầy nước mắt, sau đó nhìn thấy một con mèo màu trắng vọt đến phía cô, cô vội vàng ngồi xổm xuống ôm lên.
Trước khi bọn họ bảy tuổi giận dỗi, Dung Phi Chu từng đáp ứng Dung Tự ngày thứ hai mang một con mèo nhỏ cho nàng ấy, màu trắng, mũi đều là cái loại trắng nõn nà này.
"...... Thực xin lỗi, muội muội. Khi còn nhỏ huynh nuốt lời, không biết hiện tại bù đắp cho muội có còn tính hay không?"
Dung Phi Chu từ phía sau vải bố trắng đi ra trong tay còn cầm mấy que gỗ cột người giấy nhỏ.
Vừa nhìn thấy hắn ta, Dung Tự liền nhanh chân đi qua hắn ta, ôm mèo nhỏ, cái trán liền nện ở trên vai của Dung Phi Chu, "Đều tại huynh, ô ô, đều tại huynh không tốt, khi còn nhỏ vì sao bỗng nhiên không để ý tới muội? Nương đã chết, cha công việc bận rộn, ngay cả ca ca cũng không để ý tới Tiểu Tự, ô ô, Tiểu Tự cũng chỉ còn lại một người, ăn cơm một người, ngủ một người, chơi cũng một người, sau lại muội cũng...... Muội cũng đi cầu huynh, huynh vẫn là không để ý tới muội, chính là mặc kệ muội, muội như thế nào làm trái với huynh, huynh đều không xem muội, chính là muội tiến cung, sau này cũng không ở nhà, huynh cũng không quan tâm, vì sao a? Vì sao?"
Vừa nói Dung Tự vừa khóc, tiểu bạch miêu trong lòng ngực vẻ mặt vô tội nhìn cô, ngẫu nhiên 'meo' một tiếng.
Nghe cô nói như vậy, Dung Phi Chu nhăn chặt mày, vỗ nhẹ lên lưng của muội muội nhà mình, lấy đó an ủi.
"Phải, phải, đều là ca ca không tốt, đều là ca ca sai, là ca ca làm Tiểu Tự một người, là ca ca không để ý tới Tiểu Tự, sau này sẽ không, về sau vĩnh viễn cũng sẽ không......"
Khóc một hồi lâu, Dung Tự mới chậm rãi ngẩng đầu lên, duỗi tay lau nước mắt, nâng lên một đôi mắt sưng đỏ, "Thật sự?"
"So trân châu còn thật hơn."
Dung Tự lúc này mới nín khóc mỉm cười, cúi đầu cọ cọ tiểu miêu trong lòng ngực, "Huynh nói chuyện nhất định phải giữ lời, sau này, sau này cũng không được mặc kệ muội."
"Ừm." Dung Phi Chu cười xoa đầu nhỏ của Dung Tự, "Sau này cũng sẽ không."
Sau đó Dung Tự căn bản là không để ý mệnh lệnh trong cung thúc giục cô tiến cung, thật vất vả cùng Dung Phi Chu hòa hảo, liền luôn quấn chặt lấy hắn ta.
Dù sao ở trong mắt đối phương, hai người là huynh muội, mà cô lại luôn một bộ dáng không trưởng thành, một chút động tác thân mật như vậy vốn không quá quan trọng.
Khi ăn cơm, gắp đồ ăn cho hắn ta, thậm chí đồ ăn thừa của mình cũng phải ép buộc Dung Phi Chu ăn hết, kêu đối phương bồi cô chơi đánh đu, thường xuyên kéo ống tay áo, dựa bả vai, thậm chí còn kêu Dung Phi Chu dạy cô luyện kiếm.
Tính toán, không sai biệt lắm lại lăn lộn ba ngày, tại thiếp thân thái giám của Mục Nguyên Tu tự mình tới thúc giục, Dung Tự mới rốt cuộc trở về hoàng cung, trên đường trở về cũng là Dung Phi Chu bồi cô tới cửa cung.
"Ca, ca, lần sau muội còn ra tới tìm huynh, huynh không thể không gặp muội......"
Dung Tự làm lơ lục y thái giám ở một bên bồi cười, trịnh trọng nói.
Dung Phi Chu cười gật gật đầu, sau đó nhìn cỗ kiệu của Dung Tự vào cung, chính mình lắc đầu cười liền trở về tướng quân phủ, ai biết vừa đến cửa tướng quân phủ, liền thấy một nam nhân quần áo tả tơi đang lén lút nhìn khắp nơi.
"Người nào?"
Dung Phi Chu bỗng nhiên quát chói tai một tiếng, thiếu chút nữa dọa tới nam nhân đó quỳ xuống ngay tại chỗ.
"Tiểu dân, tiểu dân lại đây tìm nương tử của ta......" Ông ta run run rẩy rẩy mà nói xong.
Dung Phi Chu nhíu mày, sau đó liền thấy nam nhân đó ngẩng đầu lên, hai bên vừa thấy bộ dáng của đối phương gần như đồng thời cùng nhau mở to hai mắt.
"Ngươi......"
"Ngươi!"
Cho dù ai thấy bản thân lúc trẻ hai mươi tuổi, hoặc là bản thân hai mươi năm sau, chỉ sợ đều sẽ cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Đầu này, trong lòng của Dung Phi Chu sóng to gió lớn tạm thời không cần để ý tới, sau khi Dung Tự trở về cung, lại phát hiện trong cung giống như cũng không có truyền đến tin tức phi tần có mang long thai, một chút tin tức của Thiệu Thanh Vi, cô trước khi rời cung tình huống trong cung như thế nào, sau khi rời cung như cũ giống nhau như đúc.
Cái này khiến Dung Tự không thể không cảm thán, Thiệu Thanh Vi hảo thủ đoạn, mấu chốt đều có thể giấu trụ tin tức chính mình mang thai.
Mà cô về cung lần này, trong cung Thái Hậu ngay lập tức phái người lại đây kêu cô qua.
Thái Hậu sao?
Dung Tự cân nhắc, nhớ rõ vị nữ nhân thời trẻ khiến cho huyết vũ tinh phong này dường như đặc biệt thích cô, là bởi vì phụ thân cô, hay là bởi vì mặt của cô cùng bà ta khi còn trẻ hơi có chút tương tự, cũng hoặc là chỉ bởi vì cô quá mức đơn xuẩn vô hại? Bất quá, trước nay nữ nhân tại hậu cung cười đến cuối cùng đều không phải hạng người lương thiện là được rồi.
Mà chờ Dung Tự đi đến Từ An Cung của Thái Hậu, lại phát hiện Mục Liên Hiên, Mục Nguyên Tu đều ở nơi đó, thậm chí ngay cả Ngọc Phi cũng ở, chỉ trừ bỏ Thiệu Thanh Vi.
Dung Tự đứng ở cửa sửng sốt, liền đi vào.
Đây là có ý tứ gì? Tam đường hội thẩm?
Nghe xong Thái Hậu nói, cô thế mới biết, nguyên lai là phải tuyển phi cho Mục Liên Hiên, một chính phi, hai trắc phi. Cho nên chờ thi đình qua, trong hậu cung cũng muốn cùng Quỳnh Lâm Yến làm một buổi bách hoa yến, trọng điểm chính là tuyển phi cho Mục Liên Hiên, thứ trọng điểm chỉ hôn cho Trạng Nguyên còn có tôn tử nhi tử của một ít đại thần khác.
Người già rồi, liền thích làm một ít công việc của Nguyệt Lão, cổ kim đều vậy.
Nhớ rõ trong nguyên cốt truyện dường như cũng có một tình tiết như vậy, bất quá lúc ấy Dung Tự mãnh liệt phản đối đến ngay cả Thái Hậu cũng nổi lên hoài nghi động cơ của nàng ấy, Mục Liên Hiên càng là liên tiếp nhiều ngày không có gặp qua nàng ấy, cuối cùng Dung Tự bị Mục Nguyên Tu bắt được cơ hội cấm túc, mà buổi bách hoa yến kia thành Thiệu Thanh Vi một người biểu diễn!
--------------
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật thời điểm viết huynh muội hòa hảo, lòng tôi vẫn luôn có chút chua xót, kỳ thật nguyên chủ chờ câu thực xin lỗi này, đợi cả đời cũng không có đợi được, thật là hài tử thích khóc thì có đường ăn, giống nguyên chủ cái loại này, tiểu cô nương bởi vì quá mức kiêu ngạo cũng không yếu thế trước người khác, quá có hại ~