Edit: MoTuLinh

👉👉👉👉👉👉

Lục Thiên Hữu, nhìn chữ như thấy mặt.

Tại thời điểm cậu nhìn đến phong thư này tôi không sai biệt lắm đã lên máy bay, phi thường cảm ơn cậu trong khoảng thời gian này chiếu cố, tôi phải rời khỏi nơi này, tìm địa phương càng thích hợp với tôi đi, ngày đó buổi tối kỳ thật tôi cũng không có ngủ, tôi nghe được các cậu, còn có lời nói của cậu......

Nhưng tôi muốn nói, mặc kệ là Hàn Liệt cũng được, hay là Lục Vân Hàng cũng được, thậm chí là cậu hoặc là Tiêu Nhượng, đều không phải người chồng mà tôi muốn, chuyện phát sóng trực tiếp này tựa như cây châm đâm ở trong lòng tôi, tôi thật sự là không muốn sau này hoài nghi bạn trai tôi, hoặc là bạn bè của tôi! Tôi đi rồi, tạm thời trước đi nước ngoài đọc sách, chuyện khác bây giờ không muốn để ý tới, chúng ta là bạn bè, vĩnh viễn cũng vậy, hy vọng về sau cậu cũng có thể vui vẻ hạnh phúc......

Ký tên Dung Tự.

Lục Thiên Hữu gắt gao cầm tờ giấy một hơi đuổi tới sân bay, tìm một vòng lại một vòng cũng chưa nhìn thấy thân ảnh của Dung Tự, mà cơn đau ở ngực càng thêm trầm trọng, cuối cùng trước mắt tối sầm trực tiếp ngay tại sân bay hôn mê bất tỉnh.

Lại lần nữa tỉnh dậy, hắn thế nhưng thấy Lục Vân Hàng một thân quân trang đang ngồi ở trước giường hắn, vừa nhìn thấy cậu ta, Lục Thiên Hữu ngay lập tức không màng chính mình bị thương, vội vàng ngồi dậy, vẻ mặt thê lương nói, "Anh, Dung Dung không thấy, anh, anh mau đi tìm cô ấy, tìm cô ấy trở về a, cô ấy nói muốn ra nước ngoài, chính là một nhà năm người của họ cái gì cũng đều không hiểu, thậm chí ngay cả lời nói cũng nói không rõ, vậy sao được a? Anh, em cầu xin anh, anh mau đi tìm Dung Dung trở về được không? Anh mau đi tìm cô ấy trở về được không? A Nhượng bên kia em sẽ nhìn giúp cô ấy, chú ý cho cô ấy, khiến cậu ta sẽ không tìm cô ấy phiền toái, anh, anh làm Dung Dung trở về, anh kêu Dung Dung trở về a......"

Nghe em trai nhà mình nói như vậy Lục Vân Hàng chậm rãi buông dao đang gọt quả táo cho cậu ta, "Thiên Hữu...... Em nói thật với anh, em có phải thích Dung Dung hay không?"

Trời mới biết Lục Vân Hàng hỏi ra như vậy, lấy hết bao nhiêu sức lực của hắn, nếu là Tiêu Nhượng hoặc là Hàn Liệt, hắn tranh liền tranh, chính là Thiên Hữu là em trai hắn, từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, thậm chí có thể sinh ra tâm linh cảm ứng, là người thân nhất của hắn.

Cái này khiến hắn nên lựa chọn như thế nào?

Hắn cho rằng bản thân ở trong quân đội làm ra thành tích, hắn thực liều mạng huấn luyện, trong một năm này thậm chí vượt qua huấn luyện viên của hắn, chính là vì có thể bảo vệ Dung Dung, có thể kiên định cầm tay cô, mà hiện tại thì sao?

Bộ dáng Thiên Hữu giống như trực tiếp rút đi nền tảng của hắn, em trai ruột của mình thích nữ sinh mình yêu nhất, hắn nên làm cái gì bây giờ?

Mà nghe Lục Vân Hàng nói như vậy Lục Thiên Hữu chậm rãi cúi thấp đầu xuống, hồi lâu mới mở miệng nói, "Anh, thực xin lỗi......"

"Không, em không cần phải nói xin lỗi, anh đã sớm nên hiểu rõ, từ nhỏ chúng ta liền dễ dàng thích đồ vật giống nhau, một năm này em vẫn luôn cùng Dung Dung ở bên nhau, thích cô ấy cũng là chuyện rất bình thường, anh nghe nói cô ấy xin học đại học ở nước Anh, anh sẽ đi tìm cô ấy, cũng sẽ không để ý em đi tìm cô ấy, dù sao mặc kệ là ai trước tìm được cô ấy, hoặc là đối phương lựa chọn ai, anh...... Đều nguyện ý tiếp thu......"

"Anh......"

"Em cẩn thận nghỉ ngơi, anh đêm nay còn cần hồi quân doanh, anh mua vé máy bay tuần sau, đến lúc đó em dưỡng khỏe thân thể chúng ta cùng nhau đi."

"Cám ơn......"

"Chúng ta là anh em không phải sao?"

Cùng lúc đó, Tiêu Nhượng sớm đã ở cửa đại học nước Anh mà Dung Tự xin học chờ cô.

Từ buổi sáng chờ đến đêm khuya, lại từ đêm khuya chờ đến sáng sớm ngày thứ hai.

Khuôn mặt tươi cười như đã tính được trước từ lúc bắt đầu biến thành mặt không biểu tình như hiện tại.

"Dung Tự......"

Cô không có xuất hiện.

Không chỉ có như thế, một tuần sau, Tiêu Nhượng cũng không có ở trong trường học này tìm được một cô gái Trung Quốc kêu Dung Tự.

Mà lúc này hai anh em Lục gia thi đại học kết thúc, mang theo Hàn Liệt "phóng thích ra tù" cùng nhau hưng phấn đuổi tới đây, thấy đó là Tiêu Nhượng mặt lạnh đen.

"Cậu như thế nào ở chỗ này?"

"Này quan trọng sao? Dung Tự không thấy...... Tôi tra xét một tuần, cô ấy cùng người nhà một tuần trước căn bản là không có tới nước Anh, trong trường học xin là thật sự, trường học bên này chọn cô ấy cũng là thật sự, nhưng là cô ấy từ bỏ hết thảy, không thấy, cô ấy trốn chúng ta, tôi cũng không biết cô ấy đi nơi nào? Các cậu có manh mối gì không?"

Tiêu Nhượng bình tĩnh phân tích xong, Lục Vân Hàng tiến lên hai bước liền xách lên cổ áo đối phương, "Cậu hỏi chúng tôi có manh mối gì? Hơn một năm này nếu không phải cậu, cô ấy cần hao hết tâm tư trốn đi như vậy sao? Không đúng, A Nhượng, cậu như thế nào......"

Như thế nào nhẹ như vậy?

Đem Tiêu Nhượng từ trong bóng tối kéo ra, ba người Lục Vân Hàng mới cùng thấy rõ bộ dáng hiện tại của Tiêu Nhượng, gương mặt hóp vô, hốc mắt xanh đen, môi khô nứt, cả người dơ bẩn giống như kẻ lưu lạc tùy ý có thể thấy được trên đường, sắc mặt tái nhợt, môi lại hiện ra bệnh trạng đỏ bừng.

"Cậu sao lại thế này?"

"Tôi không có việc gì, các cậu có manh mối gì? Tôi cần manh mối, hiện tại mới có thể suy nghĩ."

"Suốt một tuần, cậu sẽ không chưa ăn cái gì đi?"

"Tôi ăn bánh mì......"

Tiêu Nhượng phủi hai tay Lục Vân Hàng ra, quay đầu nhìn về phía Lục Thiên Hữu, "Dung Tự trước khi rời đi là cùng cậu ở chung, cô ấy có lưu lại thứ gì cho cậu hay không......"

Ba người cùng nhìn về phía bốn cái túi phía sau cậu ta, suốt bảy ngày, đối phương thế nhưng chỉ ăn bốn túi bánh mì, điên rồi, điên rồi.

"Tiêu Nhượng, cậu đây là đang tìm chết cậu biết không?" Lục Vân Hàng lớn tiếng trách cứ.

"Tôi thế nào còn không tới phiên các cậu tới khoa tay múa chân, Lục Thiên Hữu, Dung Tự rốt cuộc có hay không lưu lại đồ vật cho cậu?"

"Tôi......"

"Thiên Hữu, không cần để ý đến cậu ta, cậu ta điên rồi." Hàn Liệt tiến lên một bước, cũng một phen xách lên cổ áo Tiêu Nhượng, "Cậu điên rồi, cậu biết không? Cậu như bây giờ Dung Tự biết không? A? Cậu rốt cuộc đang tra tấn ai? Người cũng là cậu, quỷ cũng là cậu, Tiêu Nhượng cậu tính đến tính đi rốt cuộc tính được cái gì? Dung Tự sẽ đi, sẽ trốn tránh không cho chúng ta tìm được bởi vì ai? Bởi vì cậu! Hướng dẫn chúng tôi dùng phát sóng trực tiếp trêu đùa Dung Tự chính là cậu, nói tuyệt đối không ở trước mặt Dung Tự vạch trần phát sóng trực tiếp chính là cậu, cuối cùng chân chính vạch trần tin tức vẫn là cậu. Hiện tại một bộ dáng muốn chết muốn sống là làm gì? Là nam nhân cậu ngay lập tức đi ăn cơm cho tôi, sau đó lập tức ngủ một giấc, theo chúng tôi cùng đi tìm cô ấy, mà không phải giống như người nhu nhược, tội nghiệp ở chỗ này diễn trò."

Tay Hàn Liệt tùy ý vung lên, Tiêu Nhượng liền dễ dàng té ngã trên mặt đất, tay chống mặt đất muốn bò dậy, đáng tiếc thử vài lần cũng không thể ngồi dậy, cuối cùng trực tiếp nằm ở trên mặt đất nhìn về phía Lục Thiên Hữu, "Tôi biết Dung Tự khẳng định để lại đồ vật cho cậu, cậu cho tôi xem, như vậy tôi mới có thể phân tích ra cô ấy rốt cuộc đi nơi nào? Lục Thiên Hữu......"

Nói xong một chữ cuối cùng, đôi mắt Tiêu Nhượng liền đỏ, lại gắt gao nhìn chằm chằm Lục Thiên Hữu đứng ở một bên.

"Kỳ thật cô ấy cũng chỉ là để lại phong thư cho tôi, cô ấy nói chuyện phát sóng trực tiếp vẫn là để ý, bốn người chúng ta ai cũng không thích hợp với cô ấy, tạm thời sẽ không suy xét những việc này, đi trước nước ngoài đọc sách."

Nghe cậu ta nói như vậy xong, Tiêu Nhượng nhìn bầu trời âm u của nước Anh, mỉm cười, "Đọc sách a...... Tạm thời không suy xét cũng chính là kế tiếp bốn năm đại học cô ấy hẳn là sẽ không tìm bạn trai, tôi có thời gian bốn năm......"

Nói xong, bởi vì cực hạn mệt mỏi, Tiêu Nhượng trực tiếp liền ngủ.

Mấy năm sau, Tiêu Nhượng hoàn toàn đạp đổ dì cùng cậu của cậu ta xuống, nhìn thấy cậu ta trừ bỏ cười liền sẽ không có bất luận biểu tình gì, sau đó liền lợi dụng thời gian rãnh rỗi bắt đầu chạy khắp thế giới.

Mà Lục Vân Hàng ở quân doanh thuận lợi thăng cấp, bởi vì quân doanh quản quá nghiêm, thời gian xuất ngoại cũng không quá nhiều.

Lục Thiên Hữu suốt ngày ngâm mình ở nước ngoài, thân thể cậu ta bởi vì Dung Tự đi ngày đó ở sân bay té xỉu qua một lần, cũng không biết còn có thể sống bao lâu, loại bệnh trạng vốn sinh ra đã yếu ớt này, trước hết kéo dài, dù sao cũng không chết người là được, hiện tại cậu ta cho dù tìm được Dung Tự, chỉ sợ cũng không có dũng khí đi đến trước mặt cô.

Hàn Liệt vừa mới bắt đầu tiến vào quân doanh, rốt cuộc Hàn gia so Lục gia ở quân đội phương diện nhân mạch còn rộng hơn, khả năng Lục Vân Hàng còn cần phấn đấu, Hàn Liệt hoàn toàn không cần, vừa vào quân doanh đồng dạng không có thời gian tìm Dung Tự.

Đến tận đây, Dung Tự đã mất tích suốt bốn năm.

Bốn người ai cũng không có ý từ bỏ, trước sau đều đang tìm kiếm.

Một ngày này, vẫn là nước Anh.

Lục Thiên Hữu đang ngồi uống nước ở quán cà phê tại góc đường vừa mới mở ra điện thoại của mình, lúc chuẩn bị tùy ý vẽ cái gì đó, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc mà xa lạ.

"Xin chào, một ly Latte."

Lục Thiên Hữu đột nhiên quay đầu, vừa lúc liền thấy Dung Tự dưới ánh trời chiều nhận lấy cà phê, mặc áo khoác màu nâu nhạt, mỉm cười.

"Dung Tự......"

Hắn thậm chí không quan tâm máy tính của mình, trực tiếp xông lên trước, một phen kéo lại cánh tay đối phương, sau đó trực tiếp đem cô ôm vào trong ngực.

"Dung Tự!"

Tay cô gái cầm cà phê rõ ràng giật mình, sau khi đối phương buông ra ôm ấp, nhìn qua, "Lục Thiên Hữu? Thập trùng hợp......"

Cô gái ôn hòa mỉm cười.

Cùng khuôn mặt, cùng độ cao, Lục Thiên Hữu bỗng nhiên cảm thấy cô gái trước mặt xa lạ như vậy.

Hai người ngồi mặt đối mặt, trước mở miệng chính là Dung Tự.

"Thật trùng hợp, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được cậu? Cậu tới nơi này du lịch hay là đọc sách? Tôi thường xuyên tới nơi này mua cà phê, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng đụng trúng cậu."

Cô gái đối diện cười đến thản nhiên, nhìn lại xa lạ như thế.

"Cậu vẫn luôn ở nước Anh?" Lục Thiên Hữu do dự nửa ngày, lúc này mới ngẩng đầu hỏi.

"Ừ, ở Hy Lạp bên kia hai năm, trở lại trong nước một năm, cuối cùng một năm tới nước Anh, xem như khắp nơi học tập đi, cậu thì sao?"

"Tôi tháng trước vừa tới."

"À, hoàn cảnh nơi này không tồi, chính là thời tiết biến hóa tương đối lợi hại, em gái tôi vẫn luôn không quen nơi này, luôn đòi về nước, không cần ở đây."

"Phải không?"

Nói xong, hai người cùng nhau trầm mặc xuống.

"Tôi....."

"Tôi....."

"Cậu nói đi."

Lục Thiên Hữu yên lặng đem chúng ta tìm cậu bốn năm những lời này nuốt trở vào, khách sáo nói.

"Ừm, tôi tháng sau kết hôn, ở bên này cũng không có bạn bè gì, nếu cậu đến lúc đó có rảnh có thể lại đây thăm một chút." Nói, cô gái đem thiệp mời hồng nhạt đặt ở trên bàn, đứng dậy đi ra ngoài.

Lục Thiên Hữu nhìn thiệp mời trước mặt, nhất thời lại có chút cảm giác không chân thật, chỉ là không chân thật mà thôi, không có chua xót khổ sở, không có bi thống khó chịu, thậm chí còn có chút không sao cả, thờ ơ giống như thấy bạn học cấp ba trước kia không hề giao thoa sắp kết hôn.

Thậm chí hắn cảm thấy người vừa rồi căn bản không phải Dung Dung, là ai hắn cũng không biết, hắn cảm thấy hắn còn chưa tìm được Dung Dung.

Hồi lâu, Lục Thiên Hữu đem thiệp mời nhặt lên, vẫn là gọi điện thoại về trong nước.

"Anh, em tìm được rồi, Dung Dung."

Trong lúc đó Lục Thiên Hữu tạm dừng, bởi vì hắn vẫn luôn hoài nghi.

Cô gái kia, cũng không phải Dung Tự, ít nhất không phải Dung Tự mà hắn nhận thức.

Ngày hôm sau của cuộc gọi, Lục Vân Hàng, Tiêu Nhượng, Hàn Liệt liền trước sau đi tới nước Anh, nghe xong Lục Thiên Hữu nói, đều trầm mặc.

Nhưng bởi vì cũng không biết địa chỉ hiện tại của Dung Tự, cho nên cũng chỉ có thể trước tiên đi đến lễ đường tổ chức hôn lễ chờ.

Không sai biệt lắm ba ngày trước khi hôn lễ bắt đầu, chờ được Dung Tự cùng chồng sắp cưới của cô, một người con lai Trung Anh cao lớn, vóc dáng rất cao, tươi cười cũng thực sáng lạn, vừa nghe mấy vị này đều là bạn học của vợ sắp cưới mình, ngay lập tức tạo không gian.

Mà nhìn nụ cười sáng lạn của nữ nhân trước mắt, ba người còn lại mới đột nhiên hiểu rõ theo như lời của Lục Thiên Hữu xa lạ là có ý tứ gì.

Thật là xa lạ, tâm là không lừa được người, cô gái làm bọn họ động tâm cũng không phải người trước mặt này.

Mà nhìn bốn người nam nhân trước mặt, Dung Tự không khỏi từ trong lòng bắt đầu bội phục nữ nhân kia, uống một ngụm thức uống nóng, khóe miệng vẫn là treo nụ cười nhàn nhạt.

"Hôn lễ của tôi hẳn là ở ba ngày sau mới đúng, các cậu sớm như vậy liền tới rồi, tôi thật đúng là có chút thụ sủng nhược kinh a!"

Dung Tự vừa mới mở miệng, trong đầu Tiêu Nhượng bỗng nhiên nhớ lại cuộc đối thoại giữa hắn và Dung Tự.

"Không, tôi nói làm cậu tìm không thấy cậu liền tìm không thấy, bằng không cậu thử xem?"

Đến bây giờ hắn còn nhớ rõ lúc ấy Dung Tự tươi cười tràn đầy tự tin.

Cô nói làm hắn tìm không thấy......

Tiêu Nhượng bỗng nhiên ngẩn người ra, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn nữ nhân trước mặt, liền giữ tay của cô ta, "Cô ấy đi nơi nào? Cô ấy rốt cuộc đi nơi nào?"

Nghe vậy, Dung Tự nhướng mày, quả nhiên Tiêu Nhượng không hổ là trong bốn người đảm đương trí tuệ? Nhanh như vậy đã phản ứng lại......

"Tôi không biết."

"Cô như thế nào lại không biết? Hai người các cô xài chung một cái thân thể, cô lại không biết? Cô ấy rốt cuộc khi nào xuất hiện, đua xe lần đó, vẫn là rơi xuống nước lần đó, cũng hoặc là sớm tại trước khi phát sóng trực tiếp cô ấy cũng đã ở, khi còn nhỏ người cứu tôi là cô ấy không phải cô đúng hay không? Khó trách cô ấy ngay từ đầu xuất hiện tôi liền cảm thấy có chút không thích hợp, cô ấy về sau rốt cuộc còn có thể trở ra hay không?"

Xem ra người này là coi nữ nhân kia là cô phân liệt nhân cách ra một người khác.

"Cô ấy nói cổ đi rồi, vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại."

"Cô nói dối!"

Tiêu Nhượng đột nhiên nhào lên, một phen bóp lấy cổ của nữ nhân trước mặt, "Cô nói dối, cô ấy có thể đi nơi nào? Cô ấy cùng cô một cái thân thể có thể đi nơi nào? Cô làm cô ấy ra tới thấy tôi, cô làm cô ấy ra tới!"

"Này!" Vị hôn phu đang ở trong giáo đường cùng những người khác thương lượng bố trí vừa thấy cảnh tượng này, ngay lập tức vọt tới, đẩy Tiêu Nhượng ra.

Dung Tự lúc này mới được cơ hội thở dốc một hơi, "Cô ấy đã đi rồi, sẽ không trở ra, tôi cũng không biết cô ấy đi nơi nào? Cô ấy không thích nơi này, không thích các cậu, dựa vào cái gì muốn lưu lại, đều là người đã chết qua một lần...... Ha hả...... À đúng rồi, cô ấy kêu tôi để lại cho cậu câu nói, nói là tìm được có thưởng, đến nỗi khen thưởng gì tôi cũng không biết, khách như cậu, tôi mời không nổi, mời cậu lập tức, nếu không tôi liền báo nguy."

Tiêu Nhượng đỏ con mắt nhìn nữ nhân trước mặt đội thân xác Dung Tự lại cùng cô ấy hoàn toàn bất đồng, cuối cùng quay đầu đi ra ngoài.

Ngày kết hôn, bốn người rốt cuộc cùng nhau tham gia lễ cưới.

Chính là Dung Tự đâu? Dung Tự không thấy, nữ nhân phía trên vẻ mặt hạnh phúc mỉm cười kia là ai? Bọn họ cũng không nhận thức, bọn họ quen thuộc người đã không thấy, thậm chí trên trời dưới đất đều tìm không thấy, không có người biết cô đi nơi nào, không có người biết cô còn có thể xuất hiện hay không, bọn họ giống như là yêu phải một nhân vật hư vô mờ mịt, người kia mang đi tâm của bọn họ, lại khiến bọn họ không thể tìm ra.

Nhưng, người thiếu tâm còn có thể sống như thế nào?

Hôn lễ sau khi chấm dứt, bốn người gần như đồng thời làm cùng cái mộng hoang đường, trong mộng Dung Tự vĩnh viễn đều là mặt mày bẩn thỉu, sẽ cười ngây ngô, theo chân bọn họ cực kỳ muốn tốt, trước yêu A Nhượng, sau lại đối với A Liệt hơi có chút động tâm.

Bọn họ tin tưởng đó chính là Dung Tự, chính là Dung Tự bọn họ muốn tìm, chính là trong mộng bọn họ không chỉ có trêu đùa cô, cười nhạo cô, nhục nhã cô, thậm chí bức tử cô......

Ban đêm trăng sáng sao thưa, cô một mình một người tới bên hồ không tên của trường học, nhảy xuống, đôi tay vẫn luôn giãy giụa, muốn kêu cứu, cuối cùng lại không có phát ra bất luận thanh âm gì, mà bốn người bọn họ lại như là bị giam cầm ở tại chỗ, vô pháp tiến lên, trơ mắt nhìn người nọ thống khổ chìm nghỉm đi xuống.

Dung Tự, Dung Tự......

Đúng vậy, nếu là Dung Tự tại lúc bọn họ theo đuổi, có hơi chút động tâm, A Nhượng không nhớ lại cô, bộ dáng của cô cũng không thay đổi, vô cùng có khả năng sẽ rơi xuống kết cục như vậy.

Cho nên đây là có ý gì? Đây là chuyện đời trước sao? Chuyện Dung Tự đã từng trải qua?

Là bọn họ, là bọn họ ở đời trước bức tử Dung Tự, cô mới luôn đối với bọn họ không động tâm, hiện tại càng là mất tích vô tung vô ảnh...... Đây là báo ứng sao?

Cảnh trong mơ thức cực kỳ chân thật, sau khi tỉnh lại, bốn người đều có một loại ảo giác không biết đêm nay là đêm nào.

Cơ hồ là làm xong mộng ngày hôm sau, Lục Thiên Hữu liền vào phòng bệnh.

Sau khi từ phòng bệnh ra tới liền trở về nước, không còn bước ra khỏi nước một bước, bởi vì thân thể sống không sai biệt lắm mười năm liền rời đi nhân thế.

Người chết đã chết, người sống vẫn còn đang tiếp nhận tra tấn.

Lục Vân Hàng cùng Hàn Liệt cả đời không có kết hôn, đồng dạng không có rời khỏi nước, có rãnh rỗi, hai người liền đi biệt thự nhỏ bên hồ của ông nội Hàn Liệt lưu lại ngồi xuống, thảo luận hình ảnh lúc trước Dung Tự ngây ngốc mặc áo sơmi liền ra tới, thảo luận động đom đóm cô tấm tắc khen ngợi bảo lạ.

Chỉ là cảnh còn, người cũng đã không thấy.

Thường thường thảo luận, đang thảo luận, hai người không hẹn mà cùng trầm mặc xuống, đối với mặt hồ tĩnh lặng cười một tiếng.

Tiêu Nhượng hàng năm đều ở nước ngoài bôn ba, đúng vậy, hắn không nhận mệnh, hắn dựa vào cái gì nhận mệnh, người nọ nói Dung Tự không thấy, hắn liền tin tưởng sao? Hắn sẽ không tin tưởng, nếu hắn làm chuyện có lỗi với cô, như vậy hắn phải nhất định tìm được cô, đền bù cho cô.

Mặc dù biển người mênh mang, cho dù mò kim đáy biển, chỉ cần hắn tồn tại một giây, liền tìm một giây, trừ phi sinh mệnh đi đến cuối, hắn vĩnh không buông tay!

Nhiều năm sau, bức họa cuối cùng của thanh niên họa sĩ Lục Thiên Hữu sớm đã qua đời nhiều năm, rốt cuộc giải khai khăn che mặt của nó.

Trên tranh là nữ sinh ngồi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, thấy không rõ mặt, nhưng cặp mắt giống như bầu trời đầy sao liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Sau lại bị người chỉ ra, ngôi sao trên tranh cũng không phải thật sự ngôi sao, càng giống như từng con đom đóm.

Đúng vậy, đúng là đêm đó năm người chuẩn bị cùng đi xem đom đóm.

Tên tranh, Vĩnh Thất Sở Ái (vĩnh viễn mất đi tình yêu).

--------------HẾT TG3------------

Edit: 11c nha các nàng. Cổ đại ta tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play