WATTPAD: MoTuLinh

Edit: Phương Phương + Thanh Vân

--------------------------???

Lời nói không có chút lưu tình nào của Dung Tự trực tiếp liền khiến cho Phó Ngôn Khải đang dùng tay mình kéo tay cô sửng sốt, hắn cho rằng mình đã nghe lầm, Dung Tự là một người nhu hòa như vậy, lần trước ở sân bay, cô biết rất rõ ràng hắn là bởi vì không có ý tốt mà tiếp cận cô, cô cũng bởi vì yêu hắn mà không có để ý, thậm chí lúc ấy hắn trực tiếp đi tới bên người Lan San, sau đó trở về tìm cô giải thích, cô cũng tha thứ cho hắn.

Mà tối hôm qua, bởi vì hắn lo lắng Lan San xảy ra chuyện, lại gọi điện thoại cho Lâm Thụy Đông không được, dưới sự lo lắng nên lúc ấy mới nghĩ thừa dịp Dung Tự chưa về nhà thì đưa Lan San về nhà trước, rồi trở lại tìm cô, cuối cùng cũng là bởi vì sét đánh khiến biểu tình của Lan San không quá thích hợp, mặt trắng bệch không nói, thậm chí lúc nào cũng như có thể bất tỉnh ngay, hắn làm sao có thể cứ thế mặc kệ cô ấy được chứ, lúc ấy Lâm gia cũng không có những người khác có thể chăm sóc Lan San thay hắn, nếu là bởi vì hắn hạ quyết tâm rời đi, cô ấy lại xảy ra chuyện gì thì chỉ sợ cả đời hắn cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân được. Đến nỗi vừa rồi, là hắn không đúng, hắn thấy được dấu bàn tay trên mặt Lan San, lại thêm nghe được Dung Tự nói ra như vậy, chỉ cho là bởi vì chuyện tối ngày hôm qua mà cô quá mức tức giận đến nỗi không thể khống chế được bản thân thôi, hắn có thể hiểu được, nhưng không thể lấy đó biện minh cho việc đánh người.....

Dung Tự bị Phó Ngôn Khải cứng rắn kéo lại cánh tay muốn giải thích một phen, cô quay đầu nhìn thoáng qua giường bệnh của Khang Khang đã được chuyển đi ở phía sau, quay đầu nhìn vẻ mặt "thiên chân vô tà" của Phó Ngôn Khải, quả thực đã bị nam nhân này chọc giận đến muốn cười rồi, thậm chí cô còn cảm thấy từ sau khi hắn ta gặp được Lâm Lan San, rốt cuộc chưa từng trưởng thành vẫn luôn dừng lại ở độ tuổi cấp hai, ngây thơ, không thành thục, không lý trí, xúc động..... Những từ ngữ hình dung về một nam sinh mười bốn mười lăm tuổi đều là những những từ ngữ dùng để mô tả về người đàn ông này.

Nhưng quan trọng là hắn ta còn nhỏ sao? Có biết dùng đầu óc suy nghĩ hay không? Cái gì nhẹ cái gì nặng không phân rõ sao? Biết viết chữ 'ngu ngốc' như thế nào không vậy?

Dung Tự nhìn thoáng qua mặt cỏ xanh biếc ngoài cửa sổ, sau khi hít sâu một hơi, lập tức rút cánh tay của mình từ trong tay Phó Ngôn Khải ra, sau đó đưa ngón trỏ ra chọc một cái vào lồng ngực của hắn ta: "Đầu tiên, lúc trước Lâm Lan San đang kết hôn với anh lại bỏ trốn với Cố Minh Lãng, là tôi cầm đao kề cổ bọn họ kêu bọn họ trốn sao? Rốt cuộc thì anh dựa vào cái gì mà đổ hết tất cả mọi chuyện oán trách lên trên người của tôi, hả? Cố ý tiếp cận tôi, cố ý để cho tôi yêu anh, có phải là cực kỳ có cảm giác thành công hay không? Không đi trách cứ hai tên đầu sỏ gây tội kia, ngược lại đến đây liên lụy một người hoàn toàn vô tội như tôi, một cô gái cũng chịu thống khổ giống như anh, anh đây là rất ác độc đấy có biết không?"

"Tiếp theo, ở sân bay Lâm Lan San rơi hai giọt nước mắt anh ngay lập tức xông ra giúp cô ta giải vây, hoàn toàn không có cân nhắc một chút cảm giác của tôi, tôi cũng đã mở miệng cầu xin anh, anh lại vẫn cảm thấy Lâm Lan San cần anh, ờ, cô ta cần anh, anh liền không so đo hiềm khích lúc trước đi qua hỗ trợ, cho nên cũng khó trách người ta sẽ không hề cố kỵ đội nón xanh cho anh, dù sao mang xong rồi anh cũng không để ý chút nào cả! Sau đó ở Cố gia cũng đã đồng ý với tôi đây là một lần cuối cùng, kết quả thì sao, một cú điện thoại của Lâm Lan San liền gọi được anh ra ngoài, để lại một mình tôi đứng dưới trời mưa to ở bệnh viện, mắt trông mong hi vọng anh sẽ tới đón tôi! Lâm Lan San là người của Lâm gia, anh nhất định phải tìm Lâm Thụy Đông, những người khác đều không được, tìm không thấy Lâm Thụy Đông liền tranh thủ thời gian chạy tới, mà không phải tìm người khác đi đón cô ta, anh là tiểu thiếu gia Phó gia, đi ra ngoài tùy ý hô một tiếng, người tranh cướp giành giật muốn giúp anh làm việc cũng không ít, sao đối với Lâm Lan San anh lại phải muốn tự thân đi làm, cô ta thì sao? Cô ta trúng một loại độc ngoại trừ Phó Ngôn Khải anh ra, những người khác đều không giải được độc sao? Còn có vừa rồi, đừng nói tôi không có đánh cô ta, coi như tôi đánh cô ta, lại có vấn đề gì, từ Cố Minh Lãng đến anh, cô ta muốn ai liền đoạt người đó, hèn như vậy dựa vào cái gì tôi không thể đánh cô ta? Kết quả anh ngược lại tốt rồi, đi lên liền nhìn tôi khiển trách, nhận định là tôi làm sai! Ha ha....."

Dung Tự thu hồi ngón tay đang chọc trên ngực Phó Ngôn Khải, vành mắt hơi đỏ lên, nhưng thủy chung vẫn không hề rơi lệ: "Không phải anh cho rằng hôm nay đến đây giải thích với tôi một phen, tôi liền sẽ lần nữa không mang theo đầu óc tha thứ cho anh đấy chứ? Dựa vào cái gì chứ? Chính anh nói xem dựa vào cái gì muốn tôi một lần lại một lần tha thứ cho một tên nam nhân luôn thời thời khắc khắc vì những nữ nhân khác rơi đầu chảy máu chứ? Thần tượng của tôi là Lôi Phong, thích mỗi ngày làm một việc tốt sao? Này, Phó Ngôn Khải, anh làm ơn phạm tiện* với bản thân thôi, đừng có kéo theo tôi, có thể chứ? Một lần xúc động vào đêm giao thừa kia, tôi coi như là tôi nhất thời đầu óc bị úng nước! Tôi mời anh, về sau cách tôi xa một chút. . ."

(*) Tiếng chửi mắng, có ý khinh thường kẻ cam tâm chịu nhục.

Dung Tự nhìn chằm chằm vào đôi mắt hơi có vẻ trống rỗng của đối phương, sau khi nhìn nhau khoảng hai giây liền thu hồi ánh mắt, quay người liền đi về phía trước, đi được khoảng mười mét thì chậm rãi quay đầu, trực tiếp liền cùng với Cố Minh lãng đứng ở nơi đó vẫn chưa rời đi nhìn nhau một cái, trong khoảnh khắc đó, một giọt nước mắt trên khóe mắt Dung Tự muốn rơi nhưng chưa rơi liền im lặng rơi xuống, cô cũng không có ý định đưa tay lau đi, ngược lại thu tầm mắt lại tiếp tục không chút biểu tình đi về phía trước.

Rời đi tầm mắt Cố Minh Lãng, Dung Tự mới chậm rãi thu liễm lại đau lòng chớp nhoáng kia của mình, hơi nhếch khóe môi lên, nếu không phải biết Cố Minh Lãng cũng không cùng Lâm Thụy Đông thật sự rời đi, cô mới sẽ không tốn nhiều tâm tư nói nhiều như vậy với Phó Ngôn Khải đâu!

Cô muốn có tất cả các đồng vàng!

Mà chờ sau khi Dung Tự rời đi, Cố Minh Lãng mới chậm rãi từ khúc cua đi ra, vừa nhấc mắt liền trông thấy Phó Ngôn Khải dựa vào vách tường, con mắt chuyển sang màu đỏ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sau đó chậm rãi tuột xuống, đặt mông ngồi trên đất, vẻ mặt suy sụp cùng luống cuống.

"Vừa nãy Dung Tự nói đều là thật sao?" Cố Minh Lãng nhíu mày lại.

Phó Ngôn Khải lại cũng không để ý tới hắn ta, bây giờ hắn mới biết rằng bản thân vẫn luôn ỷ vào Dung Tự thích hắn, cho nên đều luôn tùy ý làm lãng phí phần tình yêu vốn là gian nan này.

Hắn miễn cưỡng cong cong khóe miệng, sau đó hai tay chống xuống đất, thất tha thất thiểu mà đứng lên, gặp thoáng qua Cố Minh Lãng vẫn luôn nhíu mày nhìn hắn, bóng dáng liền biến mất......

Một đầu khác, Dung Tự đi tới cửa phòng bệnh của Khang Khang, xuyên thấu qua cửa kính, trông thấy Khang Khang chỉ vừa mới làm xong giải phẫu mà khuôn mặt nhỏ đã tái nhợt đến dọa người, dưới sự nổi bật của chăn màu trắng cùng vách tường màu trắng mà thậm chí có khi còn tìm không thấy.

Dung Tự nhẹ nhàng thở dài một hơi, quay đầu liền thấy được Lâm Thụy Đông ngồi từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu, che mặt ngồi ở trên ghế dài.

Sau đó chậm rãi ngồi xuống bên cạnh hắn ta, vừa ngồi xuống cô liền nghe được Lâm Thụy Đông phát ra một tiếng khóc nức nở trầm thấp, lập tức hít một hơi thật sâu, thở ra, khàn giọng nói: "Đồng nghiệp của tôi nói là Khang Khang nhất định phải nhanh làm ghép tim, hơn nữa không thể lại chịu đựng thêm một chút kích thích nào nữa, tôi định làm việc ở bệnh viện trước, chờ Khang Khang hơi khôi phục một chút lập tức dẫn nó về nhà, điều trị tốt thân thể lại tới làm phẫu thuật. Tôi biết Khang Khang vẫn luôn không vui khi ở bệnh viện, chờ sau khi về nhà sợ rằng nó sẽ cao hứng không ít, hơn nữa tôi còn có thể ở cùng nó, Dung...... Dung Tự, tôi có thể nhờ cô một việc được không?"

Vừa nghe Lâm Thụy Đông nói như vậy, Dung Tự cũng đại khái đã biết hắn ta rốt cuộc sẽ nhờ cô cái gì rồi.

"Lúc trước..... Là tôi làm không đúng, tôi biết rất rõ là em gái tôi làm sai chuyện, nhưng lại vẫn luôn làm khó dễ cô, thậm chí là ép buộc cô, trước đó cô vừa nghe một cú điện thoại của tôi đã lập tức chạy tới đây, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, tôi biết hiện tại tôi đưa ra yêu cầu này có chút quá đáng, thậm chí có chút vô sỉ, nhưng tôi thật sự muốn để cho thân thể Khang Khang có thể ngày càng tốt hơn, như vậy cơ hội phẫu thuật thành công cũng sẽ càng lớn hơn nữa, đồng nghiệp của tôi nói, mặc dù hiện tại chúng tôi đã tìm được trái tim thích hợp, nhưng bằng thân thể hiện tại của Khang Khang, xác xuất thành công chưa đầy 30%, một phần ba cũng không được, tôi là thật sự không có biện pháp, Dung Tự...... "

Đang nói, Dung Tự thế nhưng lại nghe được hắn ta khóc nức nở một tiếng, đầu lại trước sau vẫn luôn không hề ngẩng lên.

"Khang Khang thích cô như vậy, một tháng sau...... Cô có thể ở bên cạnh Khang Khang cùng tôi không, để tâm tình của nó vui vẻ dành thời gian chuẩn bị cho tháng tới....... Tôi...... Cầu xin cô...... Dung Tự...... Chuyện lúc trước tôi nguyện ý xin lỗi cô, nếu như cô không hài lòng, mặc kệ cô muốn tôi làm chuyện gì tôi đều nguyện ý đi làm, thậm chí quỳ xuống xin lỗi cũng không có bất cứ vấn đề gì,cầu xin cô....... Giúp Khang Khang của tôi....."

Dung Tự nhìn sau lưng đối phương vẫn luôn run rẩy, tay che lại mặt cũng không nhịn được mà phát run theo.

Nghe trước đó nhóm bác sĩ y tá thảo luận, Lâm Thụy Đông vốn hoàn toàn xứng đáng làm người thừa kế tiếp theo của Lâm gia, chỉ tiếc ban đầu lúc đi học ở nước ngoài, bị một nữ nhân Hoa Kiều yêu thích hắn ta chuốc thuốc, mới có Khang Khang, sinh ra, đã mắc phải bệnh tim, nữ nhân kia là bởi vì tranh chấp tình cảm khác mà bị người giết chết, đứa con trực tiếp ném cho Lâm Thụy Đông, sau khi chăm sóc Khang Khang được một năm, Lâm Thụy Đông mới đổi quản trị kinh doanh thành học y, thậm chí từ bỏ kế thừa Lâm gia.

Đơn giản là lúc trước cha mẹ hắn ta ly hôn rồi lại tái hôn, làm trong quá trình trưởng thành của hắn ta vẫn luôn cực kỳ thiếu tình thương, thậm chí lúc trước còn thề, sau này nếu hắn ta có con thì chắc chắn sẽ không để cho nó phải thiếu một chút yêu thương nào cả, mẹ không có, hắn ta cũng muốn ở bên cạnh chăm sóc thật tốt con trai của mình. Có lẽ cũng là bởi vì cha mẹ ảnh hưởng, khiến cho hắn ta nhiều lần bao dung Lâm Lan San có chung cảnh ngộ với mình, thậm chí bao dung đến nỗi không thấy điểm cuối.

Cái này làm Dung Tự cũng không biết phải đánh giá nam nhân này thế nào?

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Dung Tự chậm rãi cúi người xuống, ôm lấy cổ của Lâm Thụy Đông, đồng thời vỗ vỗ phía sau lưng của hắn ta, "Được rồi, một tháng thôi, có thể. Khang Khang sẽ không có việc gì, không cần lo lắng.... Sẽ không xảy ra chuyện..... Cậu bé nhất định sẽ không xảy ra chuyện....."

Thanh âm mềm nhẹ của Dung Tự vẫn luôn vọng lại ở bên tai Lâm Thụy Đông, hắn ta buông lỏng ra hai tay che mặt, cánh tay ôm lấy Dung Tự, sau đó càng ôm càng chặt, càng ôm càng chặt, giống như là ôm lấy an ủi duy nhất của hắn ta vậy.

"Cảm ơn....." Dung Tự nghe hắn ta nói như vậy.

Mà gần như đồng thời, Cố Minh Lãng đằng sau liền nhìn thấy hai người ở bên kia ôm nhau, sau khi ánh mắt trở nên vặn vẹo, liền lần nữa khôi phục bình thường, cúi đầu nhìn tay mình, dùng sức nắm chặt lại.

Vừa nãy hắn......

Sau khoảng ba ngày, tình trạng của Khang Khang rốt cục ổn định lại, mở mắt ra nhìn thấy người đầu tiên không phải là ai khác chính là Dung Tự.

Vừa nhìn thấy Dung Tự, mắt to đen lúng liếng của thằng bé ngay lập tức cười đến cong thành một đường nhỏ, trên mặt còn mang theo mặt nạ dưỡng khí, liền muốn nắm tay Dung Tự, Dung Tự cảm giác được liền đưa tay của mình tới.

"Ba ba...... Không gạt người...... Chị Dung Dung, chị thật sự đến thăm Khang Khang...... Khang Khang nhớ chị......"

Không có oán hận bất mãn với việc Dung Tự nói mà không giữ lời, không có sa sút thất vọng khi cậu bé đã phải chờ đợi Dung Tự nhiều ngày như vậy, không có ốm đau cùng khó chịu sau phẫu thuật, vừa mở mắt liền cảm kích liền kinh hỉ, vì sao lại có cậu bé hiểu chuyện như vậy chứ?

Vành mắt Dung Tự vậy mà lại bị một câu nói như thế của cậu bé trực tiếp làm đỏ lên, đây coi như là lần đầu tiên cô thật lòng rơi nước mắt ở thế giới này.

Cô hôn một chút mu bàn tay Khang Khang: "Khang Khang, là chị không tốt, nhiều ngày như vậy vẫn luôn không đến thăm em, là chị không đúng, chị xin lỗi với em có được hay không?"

"Ba ba nói, chị đang bận, em không trách chị, chị cũng phải làm việc giống ba ba, không thể luôn luôn đến thăm Khang Khang được, Khang Khang biết....." Cậu bé lập tức nói như vậy.

"Vậy kế tiếp chị vẫn luôn ở bên cạnh Khang Khang có được không, đợi đến lúc Khang Khang hoàn toàn khôi phục, cũng không bao giờ đau đớn nữa, chị lại đi làm việc, thế nào?"

Nghe vậy, đôi mắt thằng bé lập tức lóe lên một tia vui mừng, nhưng ngay sau đó liền lộ vẻ do dự: "Không được, Khang Khang phải hiểu chuyện, phải nghe lời, không thể ảnh hưởng chị làm việc....."

"Sẽ không ảnh hưởng, chị muốn ở bên cạnh Khang Khang, chị thích Khang Khang nhất, chỉ muốn bên cạnh em, cùng ba ở bên cạnh em được không."

"Có thật không?"

"Đương nhiên là sự thật, gạt em là chó con."

Cùng lúc đó, Lâm Thụy Đông sau khi ăn cơm xong trở về đứng ở ngoài cửa trông thấy một mặt vui vẻ hòa thuận như thế, nhiều ngày như vậy, Dung Tự mặc kệ là ngủ hay là rửa mặt, ăn cơm đều là giải quyết hết ở bệnh viện, một lần cũng chưa từng trở về nhà, từ đầu đến cuối đều canh giữ ở trước giường Khang Khang, thậm chí so với người ba là hắn còn muốn tận chức tận trách hơn, chỉ vì cô không muốn để Khang Khang vừa tỉnh lại trông thấy người đầu tiên không phải cô, sẽ thất vọng.

Lâm Thụy Đông nhìn hai người một lớn một nhỏ trò chuyện vui vẻ, hơi hơi khép lại cửa phòng, dựa vào vách tường bên cạnh, trong nháy mắt thật sự rất hy vọng Dung Tự là vợ của hắn, cô nhất định sẽ đối với Khang Khang rất tốt không nói, chính hắn đối với cô cũng.....

Lâm Thụy Đông lại liếc mắt nhìn trong phòng bệnh, thỏa mãn cùng vui vẻ trong lòng trong khoảnh khắc này thậm chí giống như liền sắp bao phủ cả người hắn vậy.

Sao lại có người tốt như vậy chứ? Sao lại có người hợp tâm ý hắn như vậy chứ?

Tầm buổi chiều, Dung Tự giúp đỡ Lâm Thụy Đông đưa Khang Khang chở về biệt thự chỉ có hắn ta cùng Khang Khang sống, trông coi Khang Khang mấy ngày nay, Cố Minh Lãng đã từng đến, nhưng mà cũng chỉ là đưa quà thăm bệnh thôi, không nói thêm lời thừa thãi đã rời đi, Phó Ngôn Khải cũng đã tới, nhưng bởi vì thấy Dung Tự từ đầu đến cuối không để ý tới hắn ta, lại thêm Khang Khang cần nghỉ ngơi, hắn ta cũng không nói thêm gì, chỉ để lại chút quà thăm, Lâm gia cũng tới không ít người, chắc là Lâm Thụy Đông đã sớm chào hỏi xong rồi, tương tự cũng không có người lắm miệng nào cả.

Ngược lại là Lâm Lan San từ sau khi hờn dỗi rời đi lần trước, rốt cuộc vẫn luôn chưa từng xuất hiện, nghe ý tứ của Lâm Thụy Đông, cô ta giống như cũng chưa có về nhà, nói không chừng lại xuất ngoại giải sầu rồi, hiện tại hắn cũng không có tâm muốn đi tìm cô ta, chờ đối phương hết tức giận hẳn sẽ liên hệ với bọn họ thôi.

Dung Tự nghe Lâm Thụy Đông nói xong, chỉ cảm thấy chuyện phía sau chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy, chỉ là đối phương thế nào cũng không liên quan đến cô, cô cũng liền không có để ý nhiều.

Sau khi vào ở biệt thự của Lâm Thụy Đông, ngay từ đầu Khang Khang còn không thể rời giường, khoảng năm ngày sau đó cậu bé mới có thể chậm rãi tự mình ngồi dậy, có thể làm động tác khác liền càng nhiều, mà Dung Tự cùng Lâm Thụy Đông thì giống như là cặp vợ chồng vậy, mỗi ngày đều cùng đi đến hai chỗ là siêu thị và biệt thự.

"Khoai tây, đã có khoai tây, chúng ta có thể đun sôi làm chút khoai tây nghiền, bỏ thêm chút muối, trẻ con đều thích ăn."

"Này, trứng gà trong nhà hình như hết rồi đúng không? Khang Khang mỗi ngày đều không thể thiếu một bát canh trứng, chúng ta lại mua cái này đi?"

"Súp trứng nấm thế nào? Tôi thấy nấm ở đây rất tươi....."

Bên trong siêu thị, Dung Tự như thể đi tìm kho báu vậy, vừa nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn đặc biệt tươi liền cầm lấy, mua về nhà cho Khang Khang làm chút đồ ăn ngon, trên mặt từ đầu đến cuối đều mang theo cười, Lâm Thụy Đông thì cười tủm tỉm xách theo đồ ăn đi sau lưng cô, mặc kệ cô nói cái gì đều cười gật đầu nói được, không để ý đã mua một đống lớn rồi.

Chờ đến khi Dung Tự kịp phản ứng lại, những chỗ có thể treo đồ trên người Lâm Thụy Đông đều đã bị cô treo đầy túi, lúc này cô mới có chút ngượng ngùng nhận lấy một số đồ: "Thật ngại quá, trước đó tôi cũng không có chú ý, sao mà mua nhiều như thế chứ? Anh có mệt không? Những thứ này đưa cho tôi đi. . ."

"Không sao cả, cô mua những thứ này cũng là bởi vì Khang Khang, tôi cầm là phải rồi!"

"Mấy bồn hoa lan trong nhà kia hình như cũng sắp chết rồi, chúng ta có thể đổi vài bồn hoa khác về không, đối với trái tim tốt?"

Dung Tự nghĩ cái gì thì muốn cái đó.

Sau khi chữ "nhà" nói ra từ trong miệng cô, Lâm Thụy Đông chỉ cảm thấy trong lòng một trận mềm mại, ngoại trừ nói được, thế nhưng không tìm thấy lời nói khác.

Chờ bọn họ vừa nói vừa cười ra khỏi siêu thị, Phó Ngôn Khải đã sớm đứng ở bên ngoài siêu thị ngơ ngác nhìn Dung Tự cười đến cực kỳ vui vẻ, chỉ cảm thấy từng đợt khủng hoảng từ sâu trong đáy lòng lan tràn ra, nhưng hắn thủy chung trước sau cũng không dám tiến lên, lần trước Dung Tự cùng hắn đã nói đủ rõ ràng rồi, hắn nếu không biết điều, chỉ sợ thật sự không còn một chút khả năng nào với Dung Tự nữa.

Đúng vào lúc này, cửa sổ xe của hắn ta thế nhưng bị một người bên ngoài gõ vang lên, ở bên ngoài người nọ nói hắn ta giống như đã áp lên thứ gì rồi.

Sau khi Dung Tự nói thực đơn buổi tối cùng Lâm Thụy Đông, liền nghe thấy một trận ầm ĩ từ phía trước truyền tới, lúc này Phó Ngôn Khải đang bị một bác gái chỉ vào mũi không biết mắng cái gì.

Tươi cười của Dung Tự cứng một chút, trực tiếp đi lướt qua bên người hắn ta.

Lâm Thụy Đông nhìn thoáng qua Dung Tự, lại liếc một cái Phó Ngôn Khải từ đầu đến cuối ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Dung Tự không rời, ánh mắt hơi lóe, cũng không có ý lên tiếng.

Chờ đến lúc Dung Tự mắt nhìn thẳng đi qua bên người Phó Ngôn Khải, đối phương rốt cuộc mới không tự chủ được mà hô một câu: "Tư...... Tư Tư...... Hai ngày trước dì gọi điện thoại cho anh, nói...... Bảo chúng ta có rảnh thì đi làm hôn lễ trước...... Em...... Ý em thế nào?"

Vừa nghe hai chữ hôn lễ, tay Lâm Thụy Đông trong nháy mắt căng thẳng, tiếp theo vô ý thức liền nhìn về phía Dung Tự bên cạnh.

Nghe vậy, bước chân Dung Tự hơi ngừng lại, cũng không có quay đầu: "Mẹ tôi bên kia tôi sẽ đi nói, tôi sẽ nói cho bọn họ biết không có cái hôn lễ nào hết, không cần anh quan tâm.........."

"Dung Tự! Thật sự ngay cả một chút cơ hội anh cũng không có sao?"

Phó Ngôn Khải bỗng nhiên kịch liệt thở dốc, trong lòng bàn tay càng là toát đầy mồ hôi.

Nghe vậy, Dung Tự cũng không nói gì, ngược lại quay đầu nhìn về phía Lâm Thụy Đông bên cạnh từ đầu đến cuối chú ý biểu tình của cô: "Chúng ta trở về đi....."

"Dung Tự!"

Bên này, Dung Tự đã lên xe Lâm Thụy Đông, trước sau đều nhìn về phía trước.

"Dung Tự......" Ngoài cửa sổ, Phó Ngôn Khải nỗ lực gõ cửa sổ xe.

"Lái xe." Dung Tự phân phó nói.

Lâm Thụy Đông đánh tay lái liền lập tức rời khỏi chỗ đậu xe.

"Dung Tự......" Phó Ngôn Khải trước sau đều ở bên ngoài đuổi theo, nhưng Dung Tự ngay cả ý định quay đầu liếc hắn ta một cái cũng không có.

"Dung Tự!"

Phó Ngôn Khải dùng hết toàn lực hô một tiếng, xe lại đã sớm biến mất ở góc đường.

"Lái xe thì lái xe, đừng nhìn tôi, nghĩ ra chuyện gì sao?" Dung Tự quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Thụy Đông bên cạnh.

"Khụ, chờ..... Chờ Khang Khang làm xong giải phẫu cô có tính toán gì không?"

"Không biết, nói sau đi."

Mà về tới bên ngoài biệt thự, hai người liền nhìn thấy Cố Minh Lãng nghiêng người dựa vào bên cạnh xe của mình nhìn lên bầu trời.

Vừa nghe thấy tiếng thắng xe của bọn họ, ngay lập tức quay đầu nhìn lại, khóe miệng thì từ đầu đến cuối đều nở nụ cười nhạt nhòa.

Chỉ liếc mắt một cái, Dung Tự liền nhận ra đây là tên bệnh tâm thần kia.

Không tia chớp không sét đánh, nam nhân này sao lại ra làm gì, từ sau lần quất roi kia, xuất hiện trước mặt người khác vẫn luôn là chủ nhân cách Cố Minh Lãng, Dung Tự cho rằng phải tới lần sấm sét ầm ầm tiếp theo thì vị gia này mới có thể lần nữa chạy đến, nhưng thời tiết rất tốt đẹp này sao hắn ta lại ra được?

Giật mình ngẩn người một chút, Dung Tự xuống xe dưới sự chú ý của Lâm Thụy Đông, trực tiếp đi tới bên người Cố Minh Lãng: "Anh, sao lại ra làm gì?"

Vẻn vẹn một câu nói như vậy, Cố Minh Lãng bỗng nhiên liền giơ khóe miệng lên cao, sau đó một chút liền đem Dung Tự ôm vào trong ngực của mình: "Anh nhớ em lắm, liền đi ra!"

"Dung Tự!" Sau lưng bọn họ, Lâm Thụy Đông kinh ngạc gọi cô một tiếng.

Hắn thấy, trong ba nam nhân, người không có khả năng nhất với Dung Tự chính là Cố Minh Lãng, ai nghĩ đến thái độ Dung Tự đối đãi với hắn ta so với thái độ đối đãi với Phó Ngôn Khải hoàn toàn khác biệt, đây là có chuyện gì? Hắn cảm thấy có một số việc chỉ sợ vượt ra khỏi dự tính của hắn.

"Hiện tại có rảnh không?"

Cố Minh Lãng câu lấy khóe miệng, nhìn về phía Lâm Thụy Đông vẻ mặt khiếp sợ kia, nhẹ giọng nói ở bên tai Dung Tự.

"Chuyện gì?"

"Dẫn em đi xem chút đồ tốt."

"Thứ tốt của anh, trước nay tôi đều không tiêu thụ được....."

"Ha hả."

Hắn ta căn bản cũng không chờ Dung Tự nói xong, đã lập tức giữ chặt tay của cô, nhét cô vào trong xe, sau đó phóng vụt qua bên người Lâm Thụy Đông mới vừa đuổi theo hai bước.

"Dung Tự....." Hắn siết chặt nắm đấm, một chút liền đập mạnh vào cửa xe của mình.

Xe chạy cực nhanh, nhưng Dung Tự nhận ra con đường này hẳn không phải là con đường đi đến X, mà là đi về phía vùng ngoại ô.

Trùng hợp đúng lúc này, Cố Minh Lãng buông lỏng ra một bàn tay cầm tay lái: "Hắn biết anh rồi."

"Hả?" Dung Tự mở to hai mắt, hai nhân cách đã gặp mặt?

"A, không chỉ có như thế còn biết chuyện anh đã làm sau lưng hắn, hiện tại đang vì nữ thần của hắn muốn hy sinh chính mình đây......"

"Nữ Thần? Hy sinh?" Dung Tự có chút không rõ.

Chờ đến khi cô thấy được Lâm Lan San điên điên khùng khùng như chó, bị khóa trong phòng ở vùng ngoại ô lụi bại, cả người đều kinh sợ.

"Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Tự của anh."

Cô nghe được Cố Minh Lãng ở bên tai của mình nói như vậy, lông mày liền nhíu chặt.

Cô biết nam nhân này tàn nhẫn, nhưng cũng không biết hắn ta tàn nhẫn như thế!

Sau đó cô liền nhìn thấy hắn ta nửa quỳ trước mặt với cô, từ trong ngực móc ra một chiếc nhẫn kim cương: "Gả cho anh nhé?"

Đây là ý gì? Trong loại tình huống này cầu hôn, là một khi cô không đồng ý liền lập tức nổi điên sao?

Dung Tự mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương, lại nhìn mắt Cố Minh Lãng trước sau mỉm cười, sau đó đưa tay nhẹ nhàng lấy ra chiếc nhẫn kim cương từ trong hộp, ngắm nghía dưới ánh mặt trời: "Rất xinh đẹp. . ."

"Cho nên gả cho anh?"

"Không!" Dung Tự cúi người xuống, nâng cằm Cố Minh Lãng lên: "Lần trước lúc tôi đến nhà anh, thái độ của ông nội anh anh cũng nhìn thấy rồi đấy, tôi muốn tôi nở mày nở mặt mà gả vào cửa lớn Cố gia, hơn nữa tôi muốn Phó gia cùng Lâm gia làm sính lễ của anh, làm tất cả mọi người không thể chỉ trỏ tôi dù cho một chút. Làm được rồi hãy cầm nhẫn kim cương tới đây tìm tôi."

Mà Cố Minh Lãng nửa quỳ ở trước mặt cô, sau khi sửng sốt một chút, thế nhưng trực tiếp liền trầm thấp mà nở nụ cười.

"Ha ha ha ha ha, anh chỉ nghĩ muốn Cố gia cùng Phó gia, không nghĩ tới ngay cả Lâm gia em cũng muốn, quả nhiên không hổ là nữ nhân anh coi trọng?

Nói xong, hắn thế nhưng trực tiếp liền thẳng tay ném hộp nhẫn kim cương kia ra ngoài, không thấy bóng dáng, sau đó thế nhưng quăng một đấm về phía ngực Dung Tự, Dung Tự tiếp được nắm đấm của hắn ta, một chân liền đá vào đầu gối của hắn ta, nam nhân trước mặt trong nháy mắt liền ngã gục.

Dung Tự cũng không thèm nhìn hắn ta, trực tiếp dẫm lên mu bàn tay của hắn ta: "Trở về......"

"Được, bà xã."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play