WATTPAD: MoTuLinh
Edit: Phương Phương + Thanh Vân
--------------------------------------
Ngay lúc Dung Tự giật mình phát ngốc, Cố Minh Lãng liền nhân cơ hội nhẹ nhàng cầm tay cô, sau đó dẫn cô vào dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
"Anh muốn làm cái gì?"
Dung Tự có chút không dám tin tưởng mà quay đầu nhìn hắn ta, đồng thời dùng sức nhéo một cái vào lòng bàn tay của Cố Minh Lãng, nhỏ giọng hỏi.
Lại không nghĩ rằng Cố Minh Lãng thế nhưng giống như hoàn toàn không phát hiện được bất kỳ cảm giác đau đớn nào cả, vẫn như cũ nhìn cô cười, không cho phép cự tuyệt ở trong mắt lại cực kỳ rõ ràng.
Đôi mắt hai người nhìn nhau, ánh mắt của Dung Tự biến hóa khó lường, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể từ hình thức tiểu bạch hoa biến thành bá vương hoa trước đó.
Mà việc "liếc mắt đưa tình" như vậy, ở trong mắt người khác cũng không có cái gì, nhưng ở trong mắt Phó Ngôn Khải điều này lại vô cùng khó chịu, hai mắt có chút đỏ hoe nhìn chằm chằm sườn mặt của Dung Tự, trong đầu không ngừng nhớ lại sự thân mật cùng tươi cười lúc trước của cô, chua xót trong lòng giống như từng đợt sóng biển dũng mãnh lao tới tận sâu trong đáy lòng.
Dung Tự, Dung Tự......
Nhìn anh có được không? Liếc nhìn anh một cái, chỉ cần liếc nhìn anh một cái thì được rồi. . .
Trong lòng Phó Ngôn Khải vẫn luôn không ngừng hò hét như vậy.
Mà Lâm Lan San ngồi ở bên cạnh hắn ta thì vẫn luôn ôm chặt cánh tay của hắn ta, không dám có chút buông lỏng, tại thời điểm Cố Minh Lãng mở cửa bước vào ngay lập tức lo sợ cúi đầu, căn bản là không dám nhìn về phía người kia, giống như là sợ đối mặt với đối phương, làm cho hắn ta phát hiện đến sự tồn tại của mình.
Lâm Thụy Đông nhìn về phía Dung Tự, đôi mắt hơi nheo lại, cũng không biết đang suy nghĩ những gì.
"Ông ngoại, Minh Lãng trở về rồi. Đó là ông ngoại, Dung Dung gọi ông ngoại. . ."
Cố Minh Lãng tùy ý nâng tay Dung Tự lên, thái độ ôn hòa đến nỗi khiến cho Dung Tự kinh ngạc, thậm chí có chút hoài nghi người ở hội sở X trước đó rốt cuộc có phải nam nhân trước mặt này hay không.
Dung Tự cắn cắn môi, ánh mắt vẫn như cũ có chút không thể tin tưởng.
"Chúng ta đã. . ."
Lời phía sau Dung Tự còn chưa kịp nói ra, đầu kia Cố Minh Lãng đã cười ôm cô vào trong ngực của mình: "Dung Dung luôn có chút thẹn thùng, hơn nữa lúc đăng ký kết hôn với con, con cũng chưa mang cô ấy trở về cho mọi người gặp mặt, cho nên hiện tại có chút ngượng ngùng. . ."
Dung Tự lập tức liền hung hăng nhéo một cái trên eo Cố Minh Lãng ở vị trí mà không ai nhìn thấy, nhỏ giọng nói: "Anh. . ."
Câu kế tiếp cô vẫn chưa kịp nói ra khỏi miệng, ở phía dưới một âm thanh bén nhọn của phụ nữ ngay lập tức vang vọng cả đại sảnh.
"Đăng ký kết hôn? Minh Lãng, con biết con đang nói cái gì không? Sao mẹ cùng ba của con lại không biết từ khi nào con cùng một nữ nhân mơ hồ không ai biết này đăng ký kết hôn? Hả, con tốt nhất cùng mẹ nói rõ mọi chuyện, con xuống đây, đừng ôm cô ta! Trước đó những tạp chí lá cải kia nói con kết hôn mẹ còn nghĩ bọn người viết bậy viết bạ, bây giờ sao lại thế này? Hả? Minh Lãng, con rốt cuộc có biết Cố thị sau này tám chín phần mười là muốn giao đến trong tay của con không vậy, vợ của con nhất định phải là môn đăng hộ đối, phải là thục nữ có trình độ học vấn cao, hiện giờ nữ nhân này đến cùng là từ nơi nào xông ra? Một nữ nhân lén cha mẹ hai bên cùng con đăng ký kết hôn sao có thể là thứ gì tốt lành được, không được, ly hôn! Các người nhất định phải ly hôn cho tôi!"
Giọng của người phụ nữ vẫn cuồng loạn như cũ, Dung Tự lại phát hiện trong mắt Cố Minh Lãng thế nhưng không có một chút xíu dao động nào cả, thậm chí còn nhàn rỗi nắm tay cô, xoa chơi, Dung Tự kéo ra, đối phương lại càng xoa hăng say hơn, trong mắt thậm chí còn mang theo một chút ý cười.
"Minh Lãng, con rốt cuộc có nghe mẹ nói chuyện không đấy?"
"Được rồi, Hiểu Lam." Ông lão mặc trang phục nhà Đường màu đỏ sẫm ngồi ở chính giữa đám người ngay lập tức chống quải trượng trong tay xuống đất.
"Ba! Ba nhìn Minh Lãng đi, khi còn bé nghe lời cỡ nào, hiện tại ngay cả lời nói của người mẹ này cũng không nghe, còn không phải là bởi vì nữ nhân này. . ."
"Hừ! Nói cứ như Minh Lãng lúc nhỏ cô quan tâm nó lắm vậy........." Người đàn ông có quầng thâm mắt rất nặng đang dựa vào ghế sô pha hừ lạnh một tiếng.
"Cố Phong, chuyện của Phó gia chúng tôi từ lúc nào đến phiên một người ngoài như ông đến khoa tay múa chân."
"Được, được, được, không liên quan đến tôi! Nếu không liên quan thì tôi về nhà trước, ngày hội đèn lồng hôm nay tôi cũng coi như đã cấp Phó Hiểu Lam cô đủ mặt mũi, tôi đi về trước!"
"Cố Phong!"
Người phụ nữ tức giận đến mức thân thể đều đang phát run, "Ba, ba nhìn hắn ta đi, ba nhìn hắn ta đây là thái độ gì, ba nói xem giờ con phải tiếp tục chung sống với hắn ta như thế nào, năm đó việc làm ăn của Phó gia xảy ra vấn đề, con gả qua bao nhiêu năm, cũng đã chịu ủy khuất bấy nhiêu năm, con. . ."
"Đủ rồi!"
Ông lão nói năng khí phách,"Hiểu Lam, con lên lầu nghỉ ngơi trước đi."
"Vậy Minh Lãng. . ."
"Chuyện của Minh Lãng để ba giải quyết, con đi lên đi, nếu không muốn lên lầu thì ra ngoài giải sầu cũng được!"
"Ba, đây là ba nói đó, vậy con đi đây, đúng lúc có hẹn với mấy người Tống thái thái, thời gian cũng sắp đến rồi, chuyện của Minh Lãng, ba nhất định phải cẩn thận giúp con xem xét a!"
Sau đó, Dung Tự trước tiên nhìn thấy người đàn ông có quầng thâm mắt kia loạng chà loạng choạng đi ngang qua hai người bọn họ, trước khi đi người đàn ông đó còn tỉ mỉ đánh giá cô từ đầu đến chân, cũng không phải loại ánh mắt trưởng bối đánh giá vãn bối, càng giống như loại ánh mắt nam nhân đánh giá nữ nhân hơn, nhìn đến nỗi Dung Tự nổi hết cả da gà.
Ngay sau đó, người phụ nữ mặc áo lông thú màu trắng được gọi là mẹ của Cố Minh lãng cũng kiêu căng ngạo mạn nhanh chóng đi ngang qua bọn họ, lúc đi đến bên người cô còn khinh miệt lườm cô một chút.
Không ai trong hai người họ hỏi thăm Cố Minh Lãng người đã mất tích một tháng qua một câu nào.
Có lẽ trong mắt bọn họ, Cố Minh Lãng từ nhỏ đã là đứa con trai đáng tự hào của cả nhà, thông minh hiểu chuyện đến mức căn bản là không cần bọn họ thăm hỏi cùng quan tâm.
Dung Tự ngẩng đầu nhìn Cố Minh Lãng một cái, lại thấy trong mắt hắn ta vẫn không có chút dao động nào như trước, nhưng khóe miệng lại nhẹ nhàng nhếch lên một độ cong trào phúng.
Thấy Dung Tự nhìn hắn, ngay lập tức hoàn toàn dương lên, sau đó lôi kéo tay Dung Tự đi xuống.
"Hiểu Lam cùng Cố Phong liền tùy bọn họ đi, hôm nay Thụy Đông ở chỗ này, Lan San, Ngôn Khải, Minh Lãng cũng ở nơi này, ông chủ yếu muốn hỏi một chút bây giờ việc này các cháu rốt cuộc giải quyết như thế nào? Muốn kết hôn thì an an phận phận mà kết hôn cho ông, không kết hôn thì sáng mai lập tức phát cái thông cáo cho ông, nói rằng hai cháu đã ly hôn, sau này có lời đồn đại vớ vẩn nào đều thành thật gánh vác cho ông. Ngôn Khải, ngày hôm nay ông nội ở đây, có thể làm chủ cho cháu, tự cháu nói, kết hay là không kết? Dù sao chuyện này cũng xem như là Minh Lãng cùng Lan San làm sai, tự cháu nói, mặc kệ cháu làm bất kỳ quyết định gì, ông nội cũng sẽ không có bất cứ ý kiến gì."
Lão nhân nghiêm túc nhìn về phía Phó Ngôn Khải, đến nỗi Dung Tự bị Cố Minh Lãng dắt lại đây trực tiếp bị ông hoàn toàn bỏ qua.
Vừa nghe ông lão nói như vậy, biểu tình Cố Minh Lãng ngược lại không có thay đổi gì, nhưng tay Dung Tự lại không chịu khống chế bỗng nhiên xiết chặt, muốn nhìn về phía Phó Ngôn Khải, lại vẫn là cắn cắn môi cúi đầu, cho nên cũng không biết sau khi ông lão vừa hỏi ra như vậy, Phó Ngôn Khải lập tức nhìn về phía cô.
Bởi vì Dung Tự cùng Cố Minh Lãng ngồi rất gần, cho nên tất cả mọi người đều cho là hắn ta đang nhìn Cố Minh Lãng, nhưng chỉ có mấy người biết chuyện mới biết hắn ta tất nhiên là đang nhìn Dung Tự.
Thấy thế, Lâm Lan San khẩn trương lập tức bắt lấy tay Phó Ngôn Khải.
Cô biết mọi người ở đây, thậm chí là anh của cô cũng không phải đứng về phía cô, bọn họ chịu ngồi xuống bàn chuyện có hôn lễ hay không hôn lễ, hoàn toàn cũng là bởi vì mặt mũi của ba nhà, dù sao bây giờ lời đồn đãi ở bên ngoài đã đủ nhiều, mà Phó lão gia tử tuy rằng cũng coi trọng mặt mũi, nhưng đồng dạng cũng coi trọng người cháu này, cho nên hiện tại tất cả mọi người đều đang chú ý đến quyết định của Phó Ngôn Khải.
Cố Minh Lãng thấy Phó Ngôn Khải nhìn về phía Dung Tự, liền ngồi thẳng người, trực tiếp che lại cả người Dung Tự.
"Ngôn Khải. . ." Đầu kia, đôi mắt Lâm Lan San cũng đã sớm đỏ lên, vẻ mặt khẩn cầu, cô cũng là chứng kiến được một khuôn mặt khác của Cố Minh Lãng ở trên đảo hoang mới hoàn toàn hiểu ra nhiều năm như vậy rốt cuộc ai là người đối xử với cô tốt nhất, sau này chỉ sợ cô sẽ không được gặp được người nào giống như Phó Ngôn Khải vậy, cô không muốn từ bỏ, thật sự không muốn từ bỏ!
Cho cô thời gian là được rồi, chỉ cần cho cô thời gian, sớm muộn gì cô cũng sẽ đoạt lại trái tim của Ngôn Khải một lần nữa, dù cho cô đã làm chuyện như vậy, nữ nhân kia cũng không thắng được cô, về sau lại càng không có khả năng thắng cô!
"Cháu không......" Phó Ngôn Khải mở miệng, cả người Dung Tự lại run lên.
"Không cần, cứ từ từ trước đã!" Lâm Lan San bỗng nhiên liền đánh gãy lời nói của Phó Ngôn Khải, cũng không nhìn hắn ta, mà trực tiếp nhìn về phía Phó lão gia tử ở bên cạnh: "Ông nội Phó, cháu biết, trước đó bởi vì nhất thời xúc động cháu đã cùng Minh Lãng làm sai chuyện, tại thời điểm trước khi kết hôn bỏ trốn, thế nhưng thật sự là vừa ra nước ngoài chúng cháu lập tức hối hận rồi, nhưng sau đó hai đứa cháu và một ít du khách khác bị kẹt ở trên đảo hoang, vẫn không thể nhanh chóng trở về. Nhưng cho dù là như vậy, cháu cũng biết chúng cháu mười phần sai, bây giờ cháu căn bản cũng không dám hi vọng xa vời Ngôn Khải có thể tha thứ cho cháu, lại càng không muốn Phó gia cũng bởi vì cháu mà xấu hổ, cháu nghĩ nên dành hai tuần để hai bên có thời gian bình ổn trở lại, để Ngôn Khải cẩn thận mà suy nghĩ một chút, một tháng sau cháu ở trên hôn lễ chờ anh ấy, nếu như anh ấy tới, chúng cháu liền kết hôn, nếu anh ấy không đến, cháu liền thừa nhận. . . Cháu. . . Cháu trước đó đã cùng nam nhân khác ra nước ngoài du lịch, tất cả đều là lỗi của cháu, thế nên lúc này anh ấy mới không kết hôn với cháu, cùng Phó gia, thậm chí là Cố gia không có một chút liên quan nào cả. Sau đó cháu liền sẽ xuất ngoại, rốt cuộc...... Không bao giờ trở về nước nữa........ Chờ mọi chuyện chậm rãi phai nhạt, bảo đảm không ảnh hưởng đến hôn nhân sau này của Ngôn Khải........"
Lâm Lan San càng nói về sau nước mắt càng rơi lã chã như mưa, nhìn thật sự rất đáng thương.
Nhưng mà một chiêu khổ nhục kế này ngược lại sử dụng rất trôi chảy, Dung Tự vừa mới ngẩng đầu liền trông thấy trong mắt Phó Ngôn Khải hiện lên một tia không đành lòng.
Nam nhân này do dự không quyết đoán đến mức hết thuốc chữa thật rồi.
Dung Tự ở trong lòng âm thầm nói.
Mà nghe Lâm Lan San nói như vậy xong, đôi mắt vẩn đục của Phó lão gia tử chợt lóe qua ánh sáng, trông thấy rung động trong mắt cháu trai nhà mình, ở trong lòng hơi hơi lắc đầu, lại ngầm liếc qua Cố Minh Lãng ngồi ở một bên không hề nhúng nhích, nháy mắt trong lòng hiện lên gì đó, sau đó nhẹ nhàng chống quải trượng xuống: "Già rồi, già rồi a, được rồi, chuyện của đám tiểu bối mấy đứa ông cũng không nhúng tay vào nữa, mấy đứa tự giải quyết đi! Về phần lão nhị lão tam, hai anh muốn chơi thì ở đây mà chơi, không muốn chơi liền trở về phòng đi! Minh Lãng đến thư phòng ông một chuyến."
Nói xong, lão gia tử liền lên lầu trước một bước, từ đầu đến cuối đều không có nhìn qua Dung Tự một cái.
Những người còn lại cũng đồng dạng không để ý đến sự tồn tại của Dung Tự, đầu kia, bởi vì công ty gặp vấn đề nên cha mẹ Phó Ngôn Khải còn ở bên ngoài không kịp trở về, cho nên những người khác cũng không định nêu ý kiến gì với Phó Ngôn Khải.
Trong tích tắc, ở sảnh lớn chỉ còn lại năm người bọn họ.
Lâm Lan San vừa thấy còn thừa lại năm người bọn họ, đưa tay lau nước mắt, khóe mắt còn hàm chứa nước mắt lập tức miễn cưỡng mỉm cười: "Mọi người đã giải tán hết rồi, dưới lầu cũng không có gì chơi, không bằng chúng ta cũng lên lầu đi, đến phòng của em. Ngôn Khải trước kia anh để dành cho em cái phòng, hiện tại chắc là vẫn chưa có người ở đúng không?"
Vừa nghe Lâm Lan San nói như vậy, Phó Ngôn Khải liền vô ý thức nhìn về phía Dung Tự, trong mắt hết sức rõ ràng hiện lên một tia lúng túng.
"Nếu không ai phản đối liền vào phòng em đi!" Nói xong, Lâm Lan San lập tức vừa ôm vừa kéo cánh tay của anh trai mình: "Chúng ta đi lên tâm sự. . ."
"Tư. . . Tư Tư. . ."
Phó Ngôn Khải đi lên phía trước hai bước, lắp bắp kêu một tiếng.
"Bà xã, chúng ta cũng lên đi!
Một giây sau, Cố Minh Lãng ngay lập tức kéo Dung Tự từ trên ghế sô pha lên, nắm tay của cô đi qua trước mặt ba người Phó Ngôn Khải.
"Tư......"
Phó Ngôn Khải chạy nhanh đi theo.
Tay Lâm Lan San trong nháy mắt liền rơi vào khoảng không, thấy cô ta biến thành cái dạng này Lâm Thụy Đông than một tiếng, liền cũng mang theo cô ta lên lầu.
Vừa vào phòng nhỏ ngay góc ngoặc, Cố Minh Lãng liền buông xuống Dung Tự đi thư phòng của ông nội hắn ta, mà Lâm Thụy Đông thì căn bản vẫn chưa vào phòng, ra hành lang nhìn phong cảnh vườn hoa ở bên ngoài.
"Cô...... Cô tên Dung Tự đúng không?"
Lâm Lan San bước lên một bước, chủ động bắt tay với Dung Tự.
Thấy Dung Tự cũng không có ý bắt tay với cô ta, sau đó hậm hực để tay xuống, liền nhìn Phó Ngôn Khải bên cạnh từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm Dung Tự, cắn môi dưới: "Hai người biết nhau đúng không? Vậy. . ."
Nói như vậy liền đi tới bên người Phó Ngôn Khải, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên má hắn ta: "..... Hai người trò chuyện trước đi..... Em trước đến phòng của anh chờ anh, em còn có chuyện muốn giải thích với anh....."
Nói xong căn bản cũng không cho Phó Ngôn Khải có cơ hội phản ứng, liền lập tức rời khỏi phòng, lưu lại Phó Ngôn Khải một người che má trái bị hôn, hoảng sợ nhìn Dung Tự bên cạnh.
"Tư Tư em..... Em nghe anh nói..... Anh không có....."
"Vậy anh nói, anh là muốn cử hành hôn lễ cùng với cô ấy sao?" Dung Tự vừa mới ngẩng đầu nước mắt liền rớt xuống.
Rốt cuộc từ lựa chọn trước đó của Phó Ngôn Khải cộng thêm đối phương cố ý giữ lại một căn phòng trong nhà cho Lâm Lan San, còn có nụ hôn vừa rồi, đổi thành bất kỳ cô gái nào thật lòng yêu Phó Ngôn Khải chỉ sợ đều có chút chịu không nổi.
Quả nhiên nữ nhân hiểu rõ nữ nhân nhất sao? Lâm Lan San rõ ràng liền nhìn ra giữa Phó Ngôn Khải và cô có đủ loại mờ ám, nhưng thủy chung không nói ra, thậm chí nhìn thấy chỗ nào của Dung Tự đau liền chọc vào chỗ đấy, tốt nhất chọc cô nổi giận sinh ra khoảng cách với Phó Ngôn Khải, đẩy hắn ta ra càng xa càng tốt, tốt nhất chịu không nổi chủ động mở miệng rời xa hắn ta!
Làm sao Dung Tự không rõ loại tâm tư này của cô ta?
"Anh không có! Vừa nãy ông nội hỏi anh, anh vốn đã chuẩn bị trả lời không có rồi, nhưng Lan San đã nói như vậy, anh cũng không thể khiến cô ấy ở trước mặt mọi người xuống đài không được. . ."
"Cô ấy là vợ trước của anh, anh còn thích cô ấy sao? Giữa các người lại nhiều hồi ức như vậy, em..... Em liền....."
"Anh thích chính là em!" Phó Ngôn Khải vội vàng biểu lộ lòng trung thành của mình: "Anh hiện tại thích chính là em, anh có thể phân biệt rõ!"
"Phó Ngôn Khải. . . Thế nhưng chúng ta không thể. . ."
"Có thể, hai chúng ta hiện tại cũng không hề có lỗi với ai, chúng ta đều đã ly hôn đúng không?"
"Thế nhưng hôn lễ tháng sau anh chắc chắn không thể nhẫn tâm......"
Dung Tự có chút bất lực bắt lấy vạt áo Phó Ngôn Khải, nước mắt chảy càng nhiều.
"Hôn lễ tháng sau.... Anh.... Anh...." Phó Ngôn Khải thấy Dung Tự hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn mình, làm như có chút hoang mang lo sợ, giống như người duy nhất để cô dựa vào bây giờ chỉ còn một mình hắn vậy.
Mà thấy Phó Ngôn Khải nói anh nửa ngày cũng chưa nói thêm được câu nào, Dung Tự chậm rãi buông lỏng ngón tay của mình ra, lui về sau hai bước: "Em biết, lẽ ra em nên sớm biết mới phải, anh căn bản.... Căn bản là không bỏ xuống được cô ấy.... Anh yên tâm, về sau.... Về sau em sẽ không quấy rầy anh nữa, Cố Minh Lãng em cũng sớm cùng anh ta ly hôn, chuyện công việc cũng rất dễ dàng giải quyết, em sẽ rời khỏi thành phố B, sau này cũng sẽ không quay lại, chúc hai người hạnh. . ."
Chữ phúc còn chưa nói ra miệng, cả người Dung Tự lập tức bị Phó Ngôn Khải ôm vào trong ngực, tựa như là ôm một loại bảo vật nào đó tùy thời có khả năng biến mất không thấy nữa, sợ hãi nói: "Không muốn, Tư Tư, không muốn! Đừng rời khỏi thành phố B, cũng đừng rời khỏi anh được không? Anh.... Một tháng sau.... Anh.... Chúng ta cũng ra nước ngoài được không? Nơi này có chuyện gì đi nữa chúng ta đều mặc kệ, có được không? Chỉ có hai chúng ta ra nước ngoài chơi vui vẻ một tháng, cái gì cũng mặc kệ, sau khi trở về chúng ta lập tức đăng ký kết hôn, sau đó về quê quán của em để ba mẹ em làm cho chúng ta một hôn lễ vô cùng náo nhiệt, bọn họ thích anh như vậy, xong xuôi hôn lễ nếu như trong nhà không muốn tiếp nhận chúng ta, chúng ta liền ra nước ngoài, chờ mọi chuyện bên này lắng xuống rồi mới trở lại, nếu như nguyện ý tiếp nhận chúng ta liền không đi, đến lúc đó còn có thể đón ba mẹ và em trai của em tới đây, nếu như bọn họ cảm thấy nhàm chán, chúng ta liền mua cho bọn họ một cửa hàng có mặt tiền ở đây, để bọn họ tiếp tục mở cửa hàng mì hoành thánh, trái tim mẹ em không tốt cũng có thể ở đây trị liệu, thế nào?"
Phó Ngôn Khải vĩnh viễn đem tương lai tưởng tượng cực kì tốt đẹp, cái này chính là biểu hiện của không đủ thành thục!
"Anh.... Em...."
Nước mắt Dung Tự lập tức ngừng lại, không dám tin tưởng nhìn hắn ta một cái.
Giây tiếp theo mu bàn tay đã bị đối phương nâng lên, đưa tới bên miệng nhẹ nhàng hôn: "Tư Tư, tin tưởng anh được không? Anh thật sự thích em......"
Dung Tự chớp mắt một cái, nước mắt lại rớt xuống, "Anh nói được sẽ làm được sao?"
"Sẽ, nhất định sẽ!"
"Đây chính là cơ hội cuối cùng, nếu là anh.... Anh lại gạt em, về sau em liền thật sự không bao giờ để ý tới anh nữa...."
Dung Tự một chút liền nhào vào trong ngực của hắn ta.
Trùng hợp vào lúc này, cửa phòng bỗng nhiên liền bị người từ bên ngoài mở ra: "Tôi thấy hai người không có ra, cho nên chuẩn bị chút nước cho hai người...."
Xem thấy cảnh tượng trong phòng, lời nói của Lâm Lan San nháy mắt liền ngừng lại, đĩa trái cây trong tay trực tiếp liền rớt xuống, sau đó lập tức liền chạy ra ngoài.
"Làm sao bây giờ? Ngôn Khải anh không định đuổi theo cô ấy sao?"
"Anh.... Anh không đi...." Phó Ngôn Khải vốn đang có chút lay động, nhưng vừa nghe Dung Tự nói như vậy, ngay lập tức kiềm chế tâm tư của mình, cầm thật chặt tay cô: "Anh không thể lại cho cô ấy hi vọng. . ."
Thấy thế Dung Tự liền lập tức rung động ôm lấy eo Phó Ngôn Khải, cùng lúc đó trên lầu, Cố Minh Lãng nói xong chuyện với ông nội mình, đứng ở cửa sổ nhìn thấy hai người đang ôm nhau, cười lạnh một tiếng: "Thật sự là nhân cách phân liệt a! Nhưng mà người trước hăng hái như vậy, người này làm sao không có tí sức lực nào chứ? Phó Ngôn Khải loại mặt hàng này còn có thể nhìn trúng, ha! Tôi ngược lại muốn xem chân ái của các người có thể chống đỡ được bao lâu?"
Nói xong, nam nhân liền đưa tay bóp nụ hoa lan trên bệ cửa sổ.
Vào lúc ban đêm Dung Tự cũng không ngủ lại Phó gia, mà là được Phó Ngôn Khải trực tiếp lái xe đưa cô trở về nhà.
Sau khi đưa về, Phó Ngôn Khải liền không đi, ngược lại liền ở sát vách, để thể hiện quyết tâm của mình, thậm chí hai người còn hẹn tối mai cùng nhau ăn cơm, vẫn là bữa tối dưới ánh nến như cũ.
Mà ở ngày thứ hai, sau khi Dung Tự đến bệnh viện đi làm, Phó Ngôn Khải sáng sớm tỉnh lại liền bắt đầu chuẩn bị bữa tối, khoảng tầm năm giờ bên ngoài lập tức đổ cơn mưa rào còn có sấm chớp, ngay lúc Phó Ngôn Khải nghĩ muốn đi đón Dung Tự về nhà, liền nhận được điện thoại của Lâm Lan San.
Sau đó không chút suy nghĩ lập tức xuống lầu lên xe, chỉ là phương hướng cũng không phải đến bệnh viện, mà là hướng đến một quán bar nhỏ. Đơn giản là trong điện thoại Lâm Lan San lúc này giống như đang uống rượu bên trong một cái quán bar, chuyện này còn chưa thôi, bên cạnh cô ta giống như còn vờn quanh không ít thanh âm nam nhân hi hi ha ha, nói muốn mang cô ta đi ra ngoài.
Mà Lâm Lan San đã say có chút thần chí không rõ, vẫn luôn nói không đi không đi, anh dẫn tôi đi nơi nào......
Trên đường gọi điện thoại cho Lâm Thụy Đông nhưng làm sao cũng không thấy bắt máy, Phó Ngôn Khải tức giận đấm một quyền vào tay lái, suy nghĩ một chút, bất luận như thế nào, coi như không thành vợ chồng với Lâm Lan San, hai người bọn họ cũng là bạn bè, cũng không thể ngồi yên không để ý với tình huống hiện giờ của cô ấy được, liền đi một chuyến, sau đó đưa cô ấy về Lâm gia, liền lập tức trở về, tự Tư Tư biết ngồi xe trở về, chờ cô về đến nơi, hắn chắc cũng đã đến nhà, sẽ không chậm trễ bất cứ chuyện gì.
Đúng, sẽ không chậm trễ bất kỳ chuyện gì!
Phó Ngôn Khải ở trong đầu nhắc lại ý nghĩ như vậy một lần nữa, xe nhanh như tên bắn mà vụt qua, trực tiếp liền bắn ra một mảnh nước lớn ở trên mặt đất.
Một đầu khác, Dung Tự nhìn Lâm Thụy Đông ngừng xe ở trước mặt mình, do dự một chút vẫn lên tiếng chào hỏi: "Bác sĩ Lâm...."
"Về nhà? Tôi đưa cô. . ."
Lâm Thụy Đông sờ điện thoại vẫn còn đang rung của mình, nhìn Dung Tự mỉm cười nói.
"Anh, em không thể không có anh ấy, em không thể không có Ngôn Khải, em bây giờ mới biết rốt cuộc ai là người tốt nhất cho em, anh, anh giúp em, giúp em được không, ngày mai Ngôn Khải gọi điện thoại tìm anh, anh đừng tiếp có được không? Chờ chuông điện thoại của em tới thì anh hãy bắt máy, em muốn Dung Tự cũng ở đó, anh cũng không muốn bởi vì chuyện của em mà Lâm gia xấu hổ đúng không? Chúng ta tuyệt đối không thể để Ngôn Khải cùng Dung Tự ở bên nhau, rõ ràng.... Rõ ràng Ngôn Khải với em ở bên nhau, Dung Tự cùng tên biến thái Cố Minh Lãng kia cùng ở bên mới là tốt nhất, hai người bọn họ không thích hợp, hai người bọn họ không thể ở bên nhau, anh, anh suy nghĩ cho ba mẹ, suy nghĩ cho Lâm gia, giúp em lần này, liền giúp em lần này có được không?"
Thanh âm em gái nhà mình vẫn còn đang vang vọng bên tai, Lâm Thụy Đông than một tiếng, căn bản cũng không biết chuyện mình làm bây giờ đến cùng là đúng hay sai.
"Ơ, không cần. . ."
"Trời mưa quá lớn, lên xe đi, con đường phía trước có nước đọng, xe buýt không tới được, cô phải tới giao lộ kế tiếp mới có thể bắt được xe, lên xe đi, tôi đưa cô về nhà!"
Vừa nghe xe buýt không tới được, Dung Tự do dự một chút, "Cảm ơn bác sĩ Lâm!"
Dọc theo đường đi đều không có lời nào để nói, quan hệ giữa Dung Tự và vị bác sĩ Lâm hiện tại thật sự có chút xấu hổ, cũng không biết nói với hắn ta cái gì, may mà rất nhanh liền đến dưới lầu nhà cô, "Cảm ơn bác sĩ Lâm, liền đến chỗ này. . ."
Mà trùng hợp ngay lúc này, di động của Lâm Thụy Đông bỗng nhiên liền vang lên, nghe thấy cũng không phải tiếng chuông thường ngày của hắn ta, Dung Tự nhìn hắn ta giẫm phanh xe, lại nhìn mưa to tầm tã đằng trước, lúc tay định cầm điện thoại, lại không cẩn thận đụng phải phím nhận cuộc gọi, sau đó Dung Tự liền nghe được mấy cái âm thanh đột nhiên vang lên trong không gian xe yên tĩnh.
"Các người là ai? Buông cô ấy ra!"
"Còn mày là ai? Lão tử cua gái có quan hệ gì tới mày, cô gái này đã đáp ứng theo tao ra ngoài, mày chẳng nhẽ còn muốn ngăn chặn?"
"Hì hì, Ngôn Khải anh tới rồi, anh rốt cuộc đã đến.... Em liền biết anh sẽ tới. . ."
"Mày mau buông cô ấy ra!"
"Có liên quan gì đến mày đâu chứ?"
"Tao.... Tao là chồng cô ấy, mày nói xem có quan hệ với tao hay không?"
. . .
"Rầm!"
Câu nói phía sau trực tiếp liền bị chôn vùi bởi tiếng đóng cửa của Dung Tự, ghế phụ không còn bóng dáng, Lâm Thụy Đông đem di động của mình hoàn toàn tắt nguồn, nặng nề ném ra chỗ ngồi đằng sau, xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức của mình, chỉ cảm thấy lúc này chính mình thật sự đê tiện đến một loại cảnh giới.
Mà lúc này Dung Tự dầm mưa chạy tới cầu thang mới nhàm chán bĩu môi, hứ, nhàm chán.
Chỉ là cô vừa đến cửa bỗng nhiên phát hiện cửa nhà mình thế nhưng đã bị người mở ra, ánh đèn mờ ảo xuyên qua cánh cửa.
Cô đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Cố Minh Lãng cũng đang ướt sũng, giơ ly rượu vang đỏ trong tay về phía cô.
"Hoan nghênh về nhà!"
Gần như đồng thời, ánh sáng trắng bên ngoài lóe lên, ngay sau đó tiếng sấm cũng ầm ầm ầm vang lên.
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đàn ông đều là như vậy, một lần bất trung trăm lần không cần, Dung Dung ở nơi này công lược không sao, nhưng trong cuộc sống hiện thực các bạn gặp được loại người này có bao nhiêu xa thì đá bọn hắn xa bấy nhiêu!
Chương sau tiết lộ tình huống của Cố tra ~~