Khi cả hai xuất hiện tại nơi tập kết, tất cả mọi người tựa hồ đem hết tầm mắt hướng về. Họ là những nhân vật nổi tiếng nhất trong bộ lạc, một kẻ quái dị đi kết thân với tên tộc rắn và một tên tộc rắn đủ vô sỉ mà hiên ngang có mặt tại đây. Nhất là Mãng Cổ đặc biệt nhức mắt, những bộ lạc lân cận nếu biết chỗ họ có tên tộc rắn ngang tàng đi lại chẳng phải xấu mặt lắm sao?
Tệ hơn, San Ô lại mang tiềm năng trở thành thú nhân mạnh nhất bộ lạc, đã vậy còn được A Lượng và San Bào bao che khuyết điểm đến vô lí, thành ra không ai dám động thủ với y.
Chửi bới nhiều là vậy, nhưng không ai không thừa nhận cả hai lớn lên rất xuất sắc.
San Ô đã trưởng thành, nét bầu bĩnh đáng yêu hồi xưa đã biến mất, thay vào đó là nét thuần thục tự tin của một thiếu niên thú nhân cường tráng. San Ô được San Bào giáo dục rất kĩ lưỡng, qua nhiều năm hình thành những đường cơ bắp tinh tế mà dẻo dai đến lạ, sở hữu sự nhanh nhạy uyển chuyển đặc trưng của họ nhà mèo. Mái tóc bạc ôm sát khuôn mặt thanh tú nhưng vẫn có nét rắn rỏi, đặc biệt hắn sở hữu cặp mắt phượng ngọc bích đào hoa làm vô số á thú trong bộ lạc ao ước. Tuy nhiên, ở mặt bằng chung, cơ thể của San Ô thon gọn và nhỏ bé hơn thú nhân khác nhiều, eo thon chân dài trông rất bắt mắt, mang theo mỹ cảm khác lạ đến cả thú nhân cũng bị thu hút. Nhưng không nên vì thế mà coi thường sức mạnh của hắn, thú nhân vai u thịt bắp nhất bộ lạc cũng bị hắn cho một đá K.O.
Về phần Mãng Cổ, sự thay đổi của y làm hết thảy mọi người phải há hốc kinh hãi. Còn đâu đứa nhỏ gầy yếu, tróc da tróc thịt hồi xưa, cái thứ dáng vẻ hung hãn này là ai a?
Khuôn mặt của Mãng Cổ phải dùng một từ yêu diễm để hình dung, tràn ngập xà tính quyến rũ. Đôi đá mèo như được rèn thành cặp dao găm sắc bén, hàm chứa lãnh khí bức người, chỉ cần bị y nhìn trúng sẽ không hẹn mà rét run. Mãng Cổ lớn lên còn cao hơn cả San Ô, cơ bắp khoẻ mạnh đến doạ người, hoàn toàn có thể so bì với thú nhân khác, tiềm ẩn sức mạnh đáng sợ. Đặc biệt, da y không biết vì sao rất trắng, luôn ở nhiệt độ thấp mặc cho y phơi nắng nhiều đến đâu. Mọi thú nhân khác đều dè chừng, một tên tộc rắn hủ lậu mà vẫn phát triển thành dáng này, bọn họ càng thêm ngứa mắt, hận không thể cho kẻ không biết vị trí này một bài học.
“Được rồi các thú nhân, đã đến lúc bắt đầu lễ trưởng thành của mọi người.” Vị tộc trưởng cất cao giọng nói, ánh mắt tán thưởng liếc dàn thí sinh dưới bục. “Nhiệm vụ vô cùng đơn giản, bắt được ít nhất một con huyễn thú về. Ta không quan tâm mọi người chia nhóm bao nhiêu người, tốt nhất ai cũng không được ngồi không trong trận chiến này. Tất nhiên, săn được càng nhiều huyễn thú, giá trị của thú nhân đó càng cao. Nhưng nếu không cẩn thận bỏ mạng, ta rất tiếc.”
Đám thú nhân ở dưới rùng mình, đây cũng là điều họ sợ hãi. Khi thú nhân 15 tuổi, sẽ có một lễ trưởng thành được diễn ra đúng vào ngày thú triều. Bọn họ đều phải tự lực cánh sinh, nếu bỏ mạng sẽ đặt dấu chấm hết, đến cả gia đình cũng không thể làm gì. Vì vậy, sự kiện này tạo cho họ cơ hội lập vinh quang, nhưng cũng có nghĩa mạng sống bị treo trên đầu sợi tóc.
Hiện tại, có tới gần năm chục người tham gia, không biết lúc về sẽ còn lại bao nhiêu.
“Nghe thấy chưa Mãng Cổ? Chúng ta nhất định phải bắt được một con về.”
Mãng Cổ gật đầu, nhìn khuôn mặt phấn khích của San Ô mà mắt không khỏi nhu hoà. Y rất thích ngắm San Ô, nhìn những biến hoá nhỏ nhất trên mặt người nọ mãi không biết chán.
Nhưng, có một kẻ vẫn nhất quyết phá tan không gian hai người của họ.
“San Ô~”
Mãng Cổ chau mày, nét dịu dàng thay bằng sát khí nồng đậm.
A Mỹ nghênh ngang tiến đến trước mặt San Ô, mỹ mạo của cậu theo thời gian càng thêm xinh đẹp sắc sảo. A Mỹ không hổ là á thú đẹp nhất bộ lạc, một bộ yêu kiều nhỏ nhắn như hớp hồn mọi thú nhân.
Tất nhiên, trong mắt Mãng Cổ, cậu ta chẳng khác nào con cáo gian xảo bám đuôi San Ô nhà y cả.
A Mỹ nào thèm để ý đến Mãng Cổ, cậu ta để y sống đến bây giờ đã là may lắm rồi.
“Mình mong cậu trở về bình an. Bên ngoài nguy hiểm lắm. Nếu cậu không muốn mình có thể xin phụ thân mình mà.” A Mỹ ái muội dựa sát vào San Ô, không ý thức được điều mình nói ra vô lí đến mức độ nào. Lễ trưởng thành là tôn nghiêm của thú nhân, nếu San Ô đi cửa sau để an toàn ở nhà chẳng phải bôi tro trát trấu lên mặt hắn sao?
Tất nhiên, San Ô không đời nào đồng ý.
“Không được, chuyện này rất quan trọng. Cảm ơn A Mỹ quan tâm nhưng mình sẽ chiến thắng trở về.” San Ô miễn cưỡng đẩy A Mỹ ra một cách nhẹ nhàng, không hiểu sao hôm nay cậu ta thấy là lạ, mang theo chút nguy hiểm hơn bình thường.
Kì lạ hơn, San Ô cảm thấy khí tức mới này quen thuộc đến sợ.
Khi hắn được San Bào gọi qua, trên mặt vẫn còn chút không chắc chắn nhìn á thú trước mặt. Có thể hắn hoa mắt, nhưng trong đôi ngươi hắc diệu của A Mỹ có xuất hiện một tia điên cuồng bất thường. San Ô lắc đầu xua đi dự cảm trong lòng, nhắc nhở Mãng Cổ cẩn thận rồi chạy đi.
“Ê hệ thống, ta cảm thấy A Mỹ hôm nay có chút bất thường.”
“Tui có thấy gì đâu, vẫn ỏng ẹo như trước mà.” Tiểu Đinh Đang lắc đầu nguầy nguậy. San Ô nghe vậy cũng rũ bỏ nghi hoặc trong lòng, tuy nhiên vẫn đề cao cảnh giác.
———————————————————
“Chà chà, tên rắn thối nhà ngươi cũng được như ngày hôm nay.” A Mỹ ưỡn ngực thị uy.
Mãng Cổ như cũ không trả lời, định rời đi nhưng có cái gì đó níu giữ y lại. Y cảnh giác nhìn A Mỹ, trong phút chốc hai tầm mắt giao nhau, một luồng điện vô hình nhưng hung hiểm toé lên. Trong khoảnh khắc đó, Mãng Cổ kinh ngạc nhận ra, A Mỹ dường như biến thành một người khác. Y nhìn thấy được sự mê luyến, điên cuồng đến cố chấp nơi á thú nhỏ bé kia hướng về phía San Ô, sự độc chiếm dục mạnh mẽ đến mức y phải giương cao đề phòng.
Bởi vì, tình cảm của y đối với San Ô, cùng giống hệt vậy.
Kẻ săn mồi, bởi vì quá giống nhau, chỉ cần một cái liếc mắt cũng nhận ra đối thủ của mình. A Mỹ âm thầm nghiến răng, cậu tuyệt đối không thể để San Ô rơi vào tay tên bò sát chết dẫm này. Hắn chỉ thuộc về cậu, chỉ có cậu mà thôi.
Đã đuổi được đến đây, đừng hòng cậu buông tay.
“Đừng nghĩ chuyện này đơn giản, tao mong mày chết quách ngoài kia cho xong. Rắn vẫn hoàn rắn mà thôi, San Ô nhận ra điểm này cũng là chuyện sớm muộn.”
“Tao sẽ không để mày toại nguyện. Điều duy nhất ngăn tao bóp nát từng chiếc xương trong người mày là vì San Ô. Mau biến đi, mày làm tao ghê tởm.”
“Ô hô, cao cả ghê nhỉ? Mày nói chắc chắn như vậy làm tao nghĩ San Ô là người của mày ấy.” A Mỹ khinh khỉnh cười, môi mọng dán sát bên tai Mãng Cổ. “Đừng nghĩ tao không biết, mày cũng giống như tao mà thôi. Muốn chiếm hữu hắn, từ trong ra ngoài. Muốn giam cầm hắn trong vòng tay của mình, thậm chí nhốt hắn lại tại nơi không ai nhìn thấy được, để hắn chỉ có thể nhìn thấy mình.”
“Cái thứ tình cảm xấu xí này, chúng ta giống nhau.”
Mãng Cổ đơ người, không thể tin tên á thú này. Những gì cậu ta nói đều trúng tim đen của y, máu nóng trong người lại sục sôi. Y phải dùng tất cả sức mạnh của mình ngăn lại đôi tay muốn bóp nát chiếc cổ thanh mảnh kia. Lần đầu tiên Mãng Cổ nhận thấy nguy cơ rõ rệt đến độ này, nhưng không vì thế mà y chùn bước.
“Tao nhất định sẽ giết chết mày, một ngày không xa.”
“Tao sẽ đợi.”
Nhìn Mãng Cổ rời đi, đôi mắt hắc diệu của A Mỹ lộ tia hung quang khó có thể che giấu. Cậu là người muốn gì nhất định phải đoạt được, không từ một thủ đoạn nào, đặc biệt là người đó.
Kẻ ngứa mắt nên biến mất đi thì tốt.
———————————————————
“A Mỹ nói chuyện gì với ngươi vậy?” San Ô dò hỏi. Hiện tại hai người đã bắt đầu chuyến đi săn của mình, tách khỏi đám đông thú nhân kia.
“Không có gì.” Mãng Cổ trả lời. “Ngươi không phải lo lắng.”
San Ô mím môi nhịn cười, đây là đang lo cho hắn đấy hả? Người đâu dễ thương phát ớn! (*´∀`*)
“Được rồi, ngươi nên chuẩn bị tinh thần đi. Đoàn huyễn thú sẽ từ hướng Nam tiến về đây. Nhớ bám sát ta, nếu có chuyện gì tìm đến đoàn người kia trợ giúp. Đừng quá liều lĩnh, không tốt đâu.”
San Ô dặn đi dặn lại như mẹ già quản con nhỏ, làm tim Mãng Cổ một trận ấm áp. Ánh nhìn của y không tự chủ khoá chặt vào hắn, nhất định sau vụ này y sẽ từ từ đem San Ô lừa vào tay mình, chặn mọi đường đi của tên kia.
“Huyễn thú đến rồi! Tất cả chuẩn bị tinh thần!”
Xa xa, một vùng khói bụi mù mịt đang dần tiếp cận họ. Một đoàn huyễn thú sôi máu thét gào um cả vùng trời, con nào con nấy đều hung tợn như nhau. Đám thú nhân mỗi người một ngả, bắt đầu trận chiến của mình. Bọn họ đều hoá thú nhào về phía con mồi, nhưng nhiều người bị huyễn thú hất văng ra. Chỉ mới vào trận chưa đầy mười phút, một tiếng hét thất thanh vang tới tai Mãng Cổ.
“Trời ơi, Sỉ Long chết rồi!”
Y quay đầu lại, thấy trên mặt đất là một con sói nâu nằm bất động trên đất, cơ thể bị móng vuốt của huyễn thú cào rách lộ cả nội tạng.
Mãng Cổ nhìn cái xác mà tim không lệch một nhịp, thật muốn thấy A Mỹ như vậy…
“Ê, đừng mất tập trung. Mau hoá thân đi.” San Ô hét lớn, bản thân đã hoá thành con báo hoa mai to lớn đẹp đẽ. Hắn lanh lẹ nhảy lên lưng một con huyễn thú gần đó, dùng răng cùng móng vuốt đả thương huyễn thú, khiến nó gầm lên dữ dội, muốn giũ xuống thứ trên lưng nhưng San Ô vẫn bám rất chắc. Mãng Cổ trước sự kinh ngạc của đám thú nhân hoá thân thành bản thể thú của mình, thu được sự sợ hãi của họ. Đó là một con rắn lớn họ chưa từng thấy bao giờ, dài cả mét, thân thể bành trướng chứa đựng sức mạnh kinh người. Y lắc mình một cái, tung người quấn quanh cổ của huyễn thú, ra sức chèn ép.
Dù có chống cự kịch liệt đến đâu, con huyễn thú hung dữ dần dần chịu thua trước sự tra tấn giữa hai con vật bám trên mình. San Ô thì nhanh nhẹn cắn nát gân chân của nó phòng nó chạy trốn, để nó vô lực chịu cái thắt cổ đầy hung tàn của Mãng Cổ. Chỉ trong chốc lát, con huyễn thú ngã xuống, cũng là thành quả đầu tiên trong ngày.
Đám thú nhân há hốc mồm kinh ngạc, nhưng vì còn huyễn thú bên cạnh nên đành phải chuyển sự chú ý đi. Nhưng trong thâm tâm, họ không hẹn mà mọc lên nỗi sợ hãi trước sức mạnh của Mãng Cổ, tên tộc rắn mà họ luôn coi thường.
Tuy nhiên, vẫn có người ngoại lệ, chứng kiến màn ngoạn mục vừa rồi liền khẩn trương.
Trận săn bắt lại tiếp tục diễn ra. San Ô quả thực là thú nhân ưu tú nhất bộ lạc, tự mình giết chết một con huyễn thú khác. Ưu điểm của báo hoa mai chính là sự linh hoạt và hàm răng chết người của mình, con huyễn thú bất hạnh kia dù đả thương được San Ô cũng phải chịu thua trước sự tấn công dồn dập của hắn. Bên Mãng Cổ cũng không khác mấy, sau khi giết chết con huyễn thú kia thì bạo ngược trong lòng dâng trào, nhanh chóng tìm con khác để thoả mãn hưng phấn trong lòng. Y ra tay vô cùng ác liệt, phần đuôi khổng lồ đập liên tục lên cơ thể của huyễn thú, móng vuốt của nó cào lên cơ thể tạo thành những vết xước đỏ ngầu, nhưng không hề làm giảm sự khát máu của y. Y lần này tiếp tục dùng cơ thể bóp nát cuống họng của huyễn thú, cảm thụ phần xương nát bấy dưới sức nặng của mình, để rồi kết thúc mạng sống của nó bằng cú nện đầu xuống đất. Mãng Cổ thoả mãn bò lên vũng máu của huyễn thú, lưỡi vang tiếng “xì xì” trầm thấp đến doạ người. Trận vừa nãy lấy sức y nhiều hơn bình thường, nhưng y vẫn muốn tiếp tục đi săn.
Chưa kịp ngẩng đầu lên, một thanh chuỳ lớn đập lên đầu y, đã mệt mỏi nay lại còn choáng váng. Y hung dữ quật đuôi phản kháng thì nhận thêm một chuỳ nữa ngay mặt, đầu óc thêm mơ hồ. Đám người thấy y dường như bất động, lợi dụng không ai chú ý lôi y về hang động gần đó. Mãng Cổ phát hoả, lao mình về tên gần nhất, răng nanh há to cắm phập lên người nọ, máu bắn tung toé hoà cùng tiếng hét thất thanh khiến y vô cùng thích thú. Tuy nhiên, cơ thể của y bị thương nặng nên không còn duy trì được hình thú, dần dần thu về con người.
“Trời ơi Bố Gia, nó giết chết Bố Gia rồi.”
“Tên nghiệt súc này, đồ quái vật!”
“Mau giết chết nó, nhanh lên!”
“Mày chết đi! Bộ lạc tao không bao giờ thừa nhận mày. Bố Gia bị giết, mày cũng phải để cái mạng chó của mày lại đây!”
Mãng Cổ mơ hồ nghe được thanh âm chói tai, ngay liền sau đó những cơn đau nhức dồn dập kéo đến. Bọn chúng dùng chân đá, chuỳ thủ đánh lên người y, tựa hồ muốn kéo dài sự thống khổ. Y cắn răng muốn né tránh, trong lòng hận vì sao khi nãy tốn quá nhiều sức cho con huyễn thú kia. Y nhận ra giọng của chúng, là đám thú nhân hay nịnh nọt bên A Mỹ, là bè lâu la của con cáo đó.
Khốn kiếp, khốn kiếp, ra là nó âm mưu!
Nỗi hận của Mãng Cổ như dâng trào, căm ghét bản thân sao lại đần độn đến mức mất cảnh giác để rơi vào thảm cảnh này. Y muốn giết chết nó, muốn giết chết con cáo đó.
Những kẻ hại y, cả cái bộ lạc đó nữa, chết hết cả lũ đi!
Mãng Cổ gầm lên, không để bọn thú nhân phản ứng mà cướp lấy chuỳ, đánh bay tên gần nhất. Đám kia hoảng sợ, không hiểu vì sao Mãng Cổ còn sức chống trả, nhưng A Mỹ đã yêu cầu giết chết y, và bọn chúng cũng đã ngứa mắt y lâu rồi, ngay lập tức hồi thần. Cả bọn đều hoá thành thú, định nhào đến thì ngay cửa hang lừng lững một con huyễn thú.
“GRÀO!!!”
“Huyễn thú!”
“Chạy mau lên, để nó lại!”
Cả bọn kinh hồn táng đảm, bỏ mặc Mãng Cổ kiệt sức lại, thầm nghĩ con huyễn thú kia sẽ giết chết tên rắn đó. Con huyễn thú điên tiết muốn tấn công lũ thú nhân nhưng chúng tẩu thoát quá nhanh, lại chuyển sự chú ý sang kẻ suy yếu trước mặt. Nó giương cao móng, ý định xéo nát y làm đôi.
Mãng Cổ cố cựa mình, nhưng với bộ dạng này y không thể chạy nhanh được, cũng chẳng làm được cái đinh gì. Y nghiến răng, y không thể chết ở đây được, y còn quá nhiều tham vọng muốn thực hiện. Nhìn cái móng vuốt càng ngày càng gần, Mãng Cổ hít một ngụm khí lạnh muốn chạy, lại thấy một thân ảnh lao về phía mình, làm một trận trời đất quay cuồng. Khi y hoàn hồn, đã thấy mình nằm ở một bên, còn thân ảnh kia đang giao đấu với huyễn thú.
San Ô!!!
Hắn đến cứu y!
Niềm vui chẳng tày ngang, Mãng Cổ như muốn giết người khi thấy huyễn thú quật ngã San Ô, vết cào lớn xuất hiện trên bộ lông của hắn. Khoé mắt y cay cay, muốn chạy ra giúp nhưng hiện giờ y chỉ là gánh nặng đối với hắn.
Tại sao? Tại sao y luôn vô dụng đến nhường này? Y ghét sự vô lực này, chỉ biết nhìn người thương mà không thể làm được gì. Đáng lẽ y phải là người bảo vệ hắn, chứ không phải để hắn bị thương bởi sự ngu ngốc của mình.
“Mãng Cổ, cẩn thận!”
Mặt đất một trận rung chuyển, Mãng Cổ tròn mắt nhìn con huyễn thú mất kiểm soát lao về phía mình. San Ô nhanh như chớp ôm chầm lấy Mãng Cổ, con huyễn thú đâm đầu vào vách động, đất đá rơi lả tả, tạo một chấn động lớn. Cả hai người đều bị lực lớn đẩy văng, bay vào trong hang. Cuối cùng, cơ thể họ tiếp đất, lăn tự do xuống sâu vào nơi tăm tối, để lại cửa hang bị bịt kín cùng con huyễn thú chết ngắc, chôn vùi dưới đống đá.
Đám thú nhân chạy thoát hoảng loạn, chết trân nhìn cảnh tượng trước mắt. Bọn chúng không ngờ San Ô lại xuất hiện, đã vậy còn kẹt cùng với Mãng Cổ bên trong nữa.
“Làm sao bây giờ? San Ô kẹt trong đó rồi, A Mỹ sẽ giết tụi mình mất.”
“Mẹ nó, tại hắn ngu xuẩn tự lao vào cơ mà.”
“Nhưng nhỡ A Mỹ thương tâm…”
“Chúng ta sẽ ở cạnh cậu ấy. Tai nạn này là do San Ô tự làm tự chịu, thứ ngu ngốc như vậy cũng không cần A Mỹ để tâm quá nhiều.” Một thú nhân tức giận gầm lên, loại bỏ được San Ô cùng Mãng Cổ là loại được hai cái nhọt trong mắt gã. Giờ đây gã có thể hiên ngang đem A Mỹ rước về.
“Mau trở về, có gì nói chúng đã bỏ mạng.”
———————————————————
Lời tác giả: Chương trước hố mấy bạn chương có H mà thấy vui quá trời quá đất. ( ̄∀ ̄)
Nhưng tác giả bản tính thiện lương, không khốn nạn đến vậy đâu. Lần sau sẽ không hố mấy bạn nữa nhé, chương nào ghi H sẽ là H xịn chứ không thả vụn đâu. ^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT