*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: AliceBeta: TáoNhớ lại thì cả chiều hôm đó Hàn Thiên Âm và Đỗ Kiêu không nói với nhau quá mười câu.
Cuối cùng, Hàn Thiên Âm đưa ra kết luận, tuy rằng bình thường Đỗ Kiêu rất khó gần, nhưng hầu như lúc nào anh cũng đối xử với mọi người một cách lịch sự. Khi đi chung với cả nhóm, nếu Giang Đồng và Đàm Hi có bất chợt hỏi anh điều gì đó, anh sẽ trả lời một cách ngắn gọn.
Cho nên, mấy cái gì mà cao quý lãnh đạm, thật ra chỉ đối với mình cô thôi.
Lúc ra khỏi Universal Studios là 5 giờ rưỡi, Chu Nghiêm Minh định đến một nhà hàng beefsteak tên là Longhorn (*) ở ngoại ô để ăn tối. Thời điểm xuất phát, Đỗ Kiêu ngồi vào ghế lái, Chu Nghiêm Minh đang giúp đồng nghiệp ở xe khác cài đặt GPS thì thấy Diệp Giai Thuần ngồi vào ghế phụ lái.
(*) Longhorn steakhouse:Chu Nghiêm Minh sửng sốt: "GPS này có vấn đề rồi, khả năng lát nữa phải cài đặt lại, cô làm được chứ?"
"Không thành vấn đề."
"Ừm, đường ở Los Angeles không dễ đi đâu, lúc đó cô ngồi cạnh nhớ nhắc cậu ta nhé."
"Yên tâm đi giáo sư Chu."
Chu Nghiêm Minh mở cửa ghế sau, bảo Giang Đồng nói với Hàn Thiên Âm ngồi phía trong dịch vào một chút, sau đó cả ba cùng ngồi ghế sau.
Lúc lái xe, Diệp Giai Thuần nhiệt tình hỏi đông hỏi tây, Đỗ Kiêu ngồi cạnh thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Chu Nghiêm Minh khá tinh mắt, không lâu sau đã nhận ra mánh khóe, không nhịn được trêu chọc: " Đỗ Kiêu, sao cậu có thể độc thân được hai mươi tám năm cơ chứ?"
Đỗ Kiêu hiểu quá rõ Chu Nghiêm Minh, biết câu này không thể trả lời nên làm bộ mắt điếc tai ngơ.
Giang Đồng kinh ngạc hô lên: "Gì cơ? Hai tám năm á?"
"Thật không nhìn ra, tôi còn tưởng thầy Đỗ còn trẻ lắm."
"Phải không, thầy Đỗ?"
Giang Đồng nghĩ ngợi, ít ra thời đại học cậu còn có mối tình đầu khắc cốt ghi tâm.
Đỗ Kiêu tập trung lái xe, ô tô đang chạy qua ngã tư đường.
Qua một lúc lâu anh mới đáp lại một câu: "Cậu cho rằng...là cái cậu đang nghĩ đó sao."
Thấy vẻ mặt hài hước hiếm có của Đỗ Kiêu, Chu Nghiêm Minh bật cười: "Ha, nghe giọng cậu xem, có phải lén lút làm gì sau lưng tôi không?"
Đỗ Kiêu không thừa nhận hay phủ nhận, chỉ tập trung lái xe.
Một lúc lâu sau, anh ngẩn người nói: "Hình như đi nhầm đường rồi."
Hóa ra GPS bị lỗi giữa chừng, Diệp Giai Thuần lúc đặt lại đã nhập sai địa chỉ. Lúc Chu Nghiêm Minh kiểm tra lại, cô ta bắt đầu giải thích: "Tôi không biết hai chỗ này khác nhau mà... Nhìn không khác nhau là mấy, hơn nữa tiếng anh của tôi lại không tốt."
Chu Nghiêm Minh không bình luận thêm, trả GPS lại cho Đỗ Kiêu.
Sau đó họ đến chậm hơn bốn mươi phút so với hai vợ chồng đồng nghiệp ngồi xe khác. May mà chưa muộn, vẫn thừa thời gian ăn cơm và ra sân bay.
Bữa cơm này Hàn Thiên Âm không ăn nhiều lắm. Lúc trong đĩa còn lại nửa miếng beefsteak, cô bắt đầu lên cơn thèm thuốc lá. Vì thế cô đứng dậy nói với cả bàn: "Tôi ra ngoài một lát", rồi rời đi luôn.
Không lâu sau, Chu Nghiêm Minh cũng ra theo. Không khí mát lạnh của ban đêm ập đến, anh ta chợt thấy Hàn Thiên Âm đang đứng hút thuốc ở một góc bãi đỗ xe.
"Hồi đó ở Mỹ cô xin tôi một điếu thuốc, bảo là hút chơi chơi. Nhưng giờ nhìn kiểu này chắc không phải hút chơi rồi..."
Hàn Thiên Âm quay đầu lại, thấy anh ta, cô mỉm cười, tay phủi tàn thuốc lá vào thùng rác bên cạnh.
Chu Nghiêm Minh nói không sai.
Về việc hút thuốc, Hàn Thiên Âm coi như một nửa là người mới, cũng chỉ hút được hơn hai năm. Ngẫm lại, lúc chuẩn bị về nước cô mới thực sự biết hút.
Thời gian đó cô chìm trong suy sụp, tinh thần uể oải, thân thể như đứng bên bờ vực trực chờ gục ngã, dường như chỉ có hút thuốc mới là việc duy nhất khiến cô phấn khích.
Mắt thấy thuốc lá trong tay đã cháy hết phân nửa, Hàn Thiên Âm bèn dập tắt đi.
Đột nhiên, cô nói bâng quơ: "Người hôm nay bắt chuyện với tôi biết Justin."
Chu Nghiêm Minh sửng sốt.
Anh ta cảm thấy không thể tin nổi: "Không thể trùng hợp đến vậy chứ."
Hàn Thiên Âm bật cười: "Đúng vậy."
Chu Nghiêm Minh nhìn Hàn Thiên Âm, nghĩ điều gì đó rồi nói: "Vậy kể từ lúc đó đến giờ, cô vẫn chưa buông tay được?"
Cô im lặng một hồi mới chậm rãi mở miệng: "Chuyện gì nhỉ, tôi quên mất rồi."
Sau đó, để chúc mừng chuyến đi Mỹ suôn sẻ kết thúc, cả đoàn gọi một chai rượu vang đỏ. Thời điểm cạn ly, Hàn Thiên Âm uống hơi nhanh nên sơ ý nuốt thêm vài ngụm.
Đàm Hi thấy ly rượu của cô rất nhanh đã cạn đáy bèn hỏi: "Chị Thiên Âm, tửu lượng của chị tốt lắm ạ?"
Hàn Thiên Âm chưa kịp giải thích thì nghe Diệp Giai Thuần ở bên kia xen vào: "Tuy người ta hút thuốc uống rượu, nhưng người ta là cô gái tốt."
Tự nhiên bị nói như vậy, Hàn Thiên Âm không hiểu lắm, chỉ nghĩ cô ta hơi não tàn thôi. Đang định nói thêm thì đối phương lại giở giọng thảo mai: "Tôi nhớ ra rồi, cô chính là chị của Lâm Hiểu Đàn, người mà lăn lộn ở nước ngoài hai năm không được, cuối cùng mắc chứng trầm cảm nên phải về nước, đến bằng tốt nghiệp cũng không lấy được đó hả."
Không khí rơi vào im lặng.
Mọi người nhìn Diệp Giai Thuần, lại nhìn Hàn Thiên Âm, nhất thời không hiểu đây là tình huống gì.
Hàn Thiên Âm cũng khá bất ngờ. Một lúc sau, cô quan sát người trước mặt, bây giờ mới vỡ lẽ.
Cô nở nụ cười, nói giọng thản nhiên: "À, hóa ra cô là bạn tốt nhất của Lâm Hiểu Đàn?" Rồi dừng lại một chút: "Sau này tôi vẫn muốn hỏi Lâm Hiểu Đàn một chuyện, khi cô quỳ xuống xin quay lại với bạn trai cũ ấy, anh ta có đồng ý không? Nghe nói anh ta đến cả tiền nạo thai cũng không cho cô một đồng, là thật sao?
Ba câu hỏi dồn dập khiến người đối diện á khẩu, không biết trả lời thế nào.
Một lát sau cô ta mới phản ứng kịp, đứng bật dậy khỏi ghế.
"Hàn Thiên Âm, sao cô có thể nói ác độc như thế?"
Hàn Thiên Âm thờ ơ: "Cũng phải, tôi không nên nói như vậy. Dù sao nó cũng là một mạng người."
Sắc mặt Diệp Giai Thuần đầy ắp phẫn nộ, cô ta nhìn tứ phía, phát hiện ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào mình, trong đó có cả Đỗ Kiêu.
Tình cảnh lâm vào khó xử.
Xung quanh yên tĩnh vài giây, lúc này Hàn Thiên Âm mới ý thức được mình vừa để lộ tính hiếu thắng của mình. Để tránh mọi chuyện rối tung lên, quần chúng sẽ chê cười, cô đành lấy cớ đi toilet để lảng tránh.
Lúc rửa mặt, cô cảm thấy hơi choáng váng. Bình thường cô rất ít khi châm chọc sắc bén như thế, có lẽ do rượu xúc tác mới khiến cô không kìm chế được. Rửa mặt qua bằng nước lạnh giúp cô tỉnh táo hơn đôi chút. Hàn Thiên Âm ngẩng đầu nhìn mình trong gương, áo sơ mi trắng bị ướt một mảng, vải mỏng trở nên trong suốt, tình cờ lại trúng vị trí nhảy cảm của cô. Nội y bên trong thoắt ẩn thoắt hiện, giống như chỉ cần khẽ cử động, khe rãnh trước ngực sẽ lộ ra.
Xem ra rượu chẳng phải thứ tốt lành gì.
Cô chỉnh lại quần áo, hít sâu một hơi rồi ra ngoài.
Lúc đi ra, Diệp Giai Thuần vẫn còn ngồi đó, đôi mắt đỏ bừng lên, hình như vừa mới khóc. Chu Nghiêm Minh thấy hai nhân vật chính lại ở gần nhau, không khí bắt đầu sặc mùi đao kiếm, vội vàng hòa giải. Anh ta nhìn đồng hồ: "Còn hơn sáu tiếng nữa mới lên máy bay, vẫn có thể đi ngắm cảnh đêm Los Angeles, ai có hứng thú đi cùng tôi không?"
Chuyến bay của vợ chồng giáo sư khác hai tiếng nữa đã khởi hành nên họ ra sân bay trước. Độ Kiêu cần trả lời một email trong nước, hơn nữa anh cũng chẳng hứng thú ngắm cảnh đêm. Hàn Thiên Âm vốn đã hơi mệt, lại thêm chuyện mất hứng vừa rồi nên chỉ muốn nghỉ ngơi sớm.
Vì vậy bốn người rời đi trước.
Trên đường đi cũng chỉ có đôi vợ chồng giáo sư ngồi ghế sau thỉnh thoảng nói vài câu, bầu không khí có chút kỳ lạ.
Một lúc lâu sau, Đỗ Kiêu ngồi ghế lái quay sang nói với Hàn Thiên Âm bên cạnh: "Chuyện chiều nay... có phải thường xuyên xảy ra với cô Hàn không?"
Hàn Thiên Âm sững sờ, sau đó mới nhận ra anh đang nói đến việc cô được người ta bắt chuyện: "Đúng vậy."
"Cô Hàn có vẻ rất có số đào hoa."
Lúc nói lời này, đôi mắt lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa có vẻ cô còn rất thích."
"Cảm ơn đã khen." Hàn Thiên Âm mỉm cười: "Nhưng mà cảm giác này, ngài Đỗ độc thân hai tám năm chắc không hiểu được đâu."
Sau đó hai người không nói với nhau thêm câu nào nữa.
Đỗ Kiêu mở radio, đài đang phát một bài hát cũ, là một ca khúc kinh điển của ban nhạc Bread.
"When my love for life is running dry,You come and pour yourself on me...""Khi tình yêu đời tôi trở nên khô cạn,Là em đã xuất hiện và tưới tắm cho tôi.".....
Hàn Thiên Âm lắng nghe giai điệu bên tai, tâm tình bỗng trở nên bình thản bất ngờ. Cô ngồi ở ghế trước, thân thể cuộn tròn lại rất nhỏ, rượu vang phát tác khiến tâm trí cô trở nên mơ hồ. Cô chỉ cảm thấy tư thế này vô cùng thoải mái, hô hấp cũng dần ổn định hơn lúc nào không hay, dường như ngủ mất rồi.
Đỗ Kiêu đưa mắt nhìn người bên cạnh.
Lúc này đầu cô lệch về phía anh, có lẽ màn đêm đã khiến khuôn mặt cô dịu dàng hơn bao giờ hết. Ánh đèn đường phủ một tầng sáng lên người cô, khuôn ngực hơi phập phồng, vạt áo phía trước hơi ẩm ướt, phác họa đường cong đầy đặn.
Anh quay mặt đi, đột nhiên nhớ tới lời Diệp Giai Thuần nói trong bữa tối.
Trầm cảm ư, thật là một chút cũng chẳng giống.