*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Alice Nữ thần ngực bự?
Đỗ Kiêu nhíu mày, trong trí nhớ của anh không hề có người này. Nhưng nghĩ lại tình sử của mình cũng chẳng có gì nên không bàn tán thêm về vấn đề tình cảm nữa.
Doãn Dương nói: "Là em gái cậu ta quen ở Mỹ, cũng có tình cảm, cô ấy vì thấy lịch sử chat của bọn tôi nên mới tức giận về nước."
Đỗ Kiêu nở nụ cười hiếm thấy: "Rốt cuộc hai người nói gì?"
"Đàn ông mà, còn có thể nói gì đây, lúc đó chỉ vì ngôn từ tục tĩu nên mới khiến cô ấy hiểu lầm." Doãn Dương bắt đầu cảm khái: "Tôi thực sự muốn xin lỗi Trình Hải Lâm. Nghe nói sau khi em gái kia đi rồi, cậu ta mới phát hiện áo mưa cô ấy làm rơi ở nhà mình. Cậu biết mà, đáng lẽ ra đêm đó cậu ta có thể phát sinh chuyện gì đó với chân ái, kết quả....aiz, cậu không tưởng tượng lúc đó cậu ta buồn thế nào đâu."
Đỗ Kiêu cười không nói.
"Cho nên cái áo mưa đó vẫn như cái gai trong lòng cậu ta, thằng ngốc đó còn giữ làm tín vật đính ước cơ."
Đỗ Kiêu cúi đầu, nhẹ nhàng xoay chén trà trong tay, trong vẻ lạnh lùng xen lẫn chút hào hoa phong nhã. Một lát sau, anh thong thả nói: "Việc này xử lí rất dễ."
"Thế nào?"
"Cái gai đó là do cậu đâm vào, cậu phải có trách nhiệm nhổ ra giúp cậu ta."
Doãn Dương suy nghĩ lời Đỗ Kiêu nói, một lúc lâu sau mới trả lời: "Cậu nói vậy nghĩa là, lúc trước do tôi lắm miệng hại cậu ta bị nữ thần ngực bự đá, bây giờ tôi đem người lại cho cậu ta là được." Doãn Dương gật gù: "Xem ra trong phương diện tình cảm không phải lúc nào cậu cũng sai."
"..."
Cuối tuần là sinh nhật của Triệu Nam, mời mọi người cùng đến chung vui, Hàn Thiên Âm vì đang bận rộn với dự án nên vốn không có ý định đi. Kết quả buổi sáng lại nhận được điện thoại của Hắc Tử.
"Đại tiểu thư Thiên Âm của chúng tôi à, bây giờ những người tầm thường như chúng tôi hẹn cậu đều không thể xếp lịch sao?"
"Không phải." Hàn Thiên Âm nói: "Dự án của tôi tuần sau là hết hạn nộp rồi, tôi còn cả đống việc đây. Quà tôi đã nhờ Tư Phi mang qua rồi, yên tâm đi."
"Hừ, ai thèm quà của cậu chứ. Mấy năm nay hẹn cậu mười lần thì tám lần đều bận, chúng tôi đã tổn thương thấu tâm can rồi." Hắc Tử dừng một chút: "Nhưng chúng tôi đã quá quen với sự tuyệt tình này rồi, nể tình bạn lâu nay tôi nhắc nhở nhẹ, hôm nay Đỗ Kiêu cũng tới."
Hàn Thiên Âm đang sửa sang tài liệu trong tay, lúc nghe thấy hai chữ "Đỗ Kiêu", chẳng hiểu sao trong lòng khẽ rục rịch, nhưng giọng nói vẫn bình thản trước sau như một: "Ồ, rất tốt, nhưng liên quan gì đến tôi?"
"Hừ, đến giờ còn bày đặt cao lãnh sao? Hôm đi làng du lịch tôi đã quan sát rồi, ai đó thấy Đỗ Kiêu là mặt mũi lại phởn như thiếu nữ hoài xuân ý."
Hàn Thiên Âm sững sờ, cô như vậy ư?
Hoặc là...dù có nhưng biểu hiện rõ ràng thế ư?
"Cậu nhìn lầm rồi."
"Aiza, dù sao đã nói đến nước này rồi, cậu vẫn không tới thì tôi đành chịu nha." Hắc Tử cười u ám: "Nể tình bạn nhắc nhở thêm lần nữa, cô gái lần trước đi cùng chúng ta, Diêu Diệp gì đó cậu còn nhớ không? Cô ta cũng để ý Đỗ Kiêu đấy, hôm nay người ta cũng sửa soạn tươm tất tới, cậu coi chừng đấy."
Cúp điện thoại, Hàn Thiên Âm vừa suy nghĩ lời Hắc Tử nói, vừa nhớ lại cô gái Diêu Diệp kia, thật sự ấn tượng rất mơ hồ, hình như là người ngồi trong góc buộc tóc hình nơ bướm màu lam nhạt. Cô gái ấy không nói nhiều, giữa một đám người huyên náo chỉ ngồi bên cạnh cạnh cười yếu ớt.
Vốn Hàn Thiên Âm không nghĩ nhiều, nhưng nghe Hắc Tử nói xong lại cảm thấy vẻ trầm tính của cô gái kia khá hợp với Đỗ Kiêu.
Hàn Thiên Âm ngồi trước máy tính nhìn những dòng chữ đang nhảy múa, giống như nội tâm của cô cũng chẳng thể yên lặng. Cô cứ viết một đoạn lại xóa đi, cảm thấy thế nào cũng không ổn. Nỗi bực dọc trong lòng dâng lên, mấy phút sau cô lấy điện thoại ra gọi cho Tư Phi.
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh ồn ã, xem ra bọn họ đã tụ họp rồi.
Hàn Thiên Âm hỏi: "Các cậu ở đâu?"
Địa điểm tụ tập là trong phòng bao của một câu lạc bộ, đèn trong phỏng mờ mờ ảo ảo, Hàn Thiên Âm nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thò nửa cái đầu vào, Tư Phi ngồi bên trái đang cùng một người bạn hát bài
"Bọt biển", phía bên trái bàn trà cách đó không xa đặt một chiếc bánh sinh nhật cỡ lớn. Trên ghế sô pha dài có khoảng mười người đang ngồi rải rác, Đỗ Kiêu ngồi ngay ngắn ở chính giữa, hai chân bắt chéo, bàn tay đặt lên đầu gối, đang nghe Doãn Dương bên cạnh nói điều gì đó.
Lúc cửa đẩy ra vừa vặn anh cũng quay đầu lại. Hàn Thiên Âm vốn đang vô thức nhìn về phía đó, chợt đụng phải ánh mắt anh, cảm thấy sững sờ.
Còn chưa kịp định thần đã nghe thấy tiếng Hắc Tử rú lên: "Ồ, đây chẳng phải tiểu thư Hàn Thiên Âm của chúng ta hay sao."
Hàn Thiên Âm không thèm để ý cậu ta, bước nhanh đến ngồi cạnh Tư Phi. Hắc Tử thấy thế chủ động ra tiếp đón, đùa cợt: "Kì ghê, tiểu thư Hàn Thiên Âm nói là bận nên không tới được cơ mà? Thế nào mà tôi vừa nói Đỗ Kiêu cũng tới lại đột nhiên rảnh thế này?"
Giọng Hắc Tử rất lớn, khiến quần chúng xung quanh cũng tò mò nhìn về phía này.
Bình thường da mặt Hàn Thiên Âm rất dày, nhưng cô liếc qua thấy Đỗ Kiêu cũng đang nhìn mình thì gò má bắt đầu đỏ bừng lên.
Nhưng rối loạn trong lòng rất nhanh bị cô áp chế, biểu hiện trên mặt như không hiểu gì: "Ồ, hóa ra chú nhỏ cũng ở đây à..."
Hắc Tử bật cười: "Giả vờ giả vịt."
Hàn Thiên Âm không thèm để ý đến cậu ta.
Một lúc sau Doãn Dương cũng ra nhập hội chơi xúc xắc, mấy cô gái ngồi trên sô pha bắt đầu hát hò, chính giữa ghế sô pha chỉ còn lại Hàn Thiên Âm và Đỗ Kiêu.
Lúc này trong phòng tràn ngập giai điệu êm ái, Hàn Thiên Âm quay đầu nhìn người bên cạnh mấy lần.
Hôm nay Đỗ Kiêu mặc áo sơ mi màu lam nhạt, tay áo sắn lên vài vòng, vẻ lạnh lùng cũng nhiều hơn bình thường một chút. Anh nhìn về phía trước, đôi mắt đen láy nhìn màn hình lập lòe ánh sáng, vẻ mặt trầm ngâm giống như đang suy nghĩ điều gì.
Cô gọi: "Chú nhỏ."
Anh quay lại, đôi mắt tịch mịch nhìn cô.
"Việc cuối tuần trước rất cảm ơn anh, những thuốc đó rất có tác dụng."
"Không có gì."
Anh trả lời khách sáo.
Buổi chiều hát xong, mọi người cùng di chuyển đến chỗ ăn uống, sau khi cắt bánh và chúc mừng sinh nhật, có người đột nhiên đề nghị đánh snooker (*)
(*) Snooker: chơi bidaĐến phòng chơi snooker, Hàn Thiên Âm nghe thấy có người gọi Doãn Dương là "bậc thầy snooker."
Doãn Dương chỉ vào Đỗ Kiêu: "Mọi người đừng nói vậy, tên này chơi còn lợi hại hơn tôi."
Hắc Tử liếc về phía đối diện một cái, thấy Đỗ Kiêu có vẻ không được hào hứng lắm. Cậu ta mỉm cười cầm lấy gậy snooker: "Còn giỏi hơn Doãn Dương? Xem ra tôi phải mở mang kiến thức một chút. Đỗ Kiêu, chúng ta làm một ván trước nhỉ."
Đỗ Kiêu không đáp lời, anh đứng dậy cầm lấy gậy snooker, không đếm xỉa mài đầu cơ bida, hỏi: "Cậu muốn chơi 8 bóng, 9 bóng hay bida lỗ?"
"8 bóng đi, bình thường đều chơi cái này."
Doãn Dương bắt đầu mà không cho bóng vào lỗ, sau đó Đỗ Kiêu bắt đầu đánh liên tiếp vài lần.
Hàn Thiên Âm đang ngồi ở ghế sô pha đối diện, vô thức quan sát người trước mặt mình. Dưới ánh đèn sáng choang, thân thể anh ghì thấp xuống, mặt dán sát gần mặt bàn. Những ngón tay thon dài căng ra nắm chặt lấy gậy, giống như nó đã hòa làm một với anh. Gương mặt điển trai không lộ chút cảm xúc gì, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng rét lạnh giống như loài chim ưng, tập trung vào bi trắng gần đó.
Sau đó anh nhanh chóng đẩy gậy, tiếng bóng va chạm vào nhau rất gọn gàng.
Hai hòn bi va chạm với bi trắng một góc 120 độ rồi tách nhau ra, và rơi vào hai lỗ khác nhau.
Hắc Tử nhịn không được cảm thán: "Chết tiệt, Đỗ Kiêu, một gậy này cũng quá đẹp rồi!"
Đỗ Kiêu không đáp lời, anh thu gậy rồi lại bắt đầu tìm kiếm góc độ khác. Mấy hòn bi liên tiếp rơi vào lỗ, đến khi hòn bi đen cuối cùng rơi xuống, Hắc Tử mới chỉ đánh một cú mở đầu.
Thấy vẻ mặt Hắc Tử không cam lòng, Doãn Dương tiến tới vỗ vai anh ta: "Phục chưa?"
"Nếu là cậu, cậu có phục không?"
Doãn Dương cười haha: "Thật ra chơi cùng Đỗ Kiêu cũng không đáng sợ đến vậy, chủ yếu do cậu chưa tìm được phương thức chính xác thôi."
"Phương thức gì?"
"Trước kia bạn học chơi với cậu ta toàn là 2 đối 2."
"Là sao?"
"Ví dụ như tôi với cậu một đội, còn cậu ta và một người không chơi được một đội, mỗi người đều có một cơ hội chơi."
Hắc Tử im lặng: "Vậy thì khác gì chuyện nhục nhã dưới háng đâu?"
"Khác ở chỗ gậy của cậu có thể chạm được vào bóng."
Vậy là Doãn Dương và Hắc Tử một đội, bên Đỗ Kiêu còn thiếu người, đột nhiên một cô gái vốn im lặng nãy giờ đi tới.
Giọng cô gái rất dịu dàng: "Để tôi chơi đi."
Hàn Thiên Âm ngồi đối diện nhìn khuôn mặt thanh tú đó, lúc này mới nhớ ra đây chính là Diêu Diệp mà Hắc Tử nói.
Diêu Diệp hoàn toàn không biết chơi, Hắc Tử và Doãn Dương sợ tình cảnh lại như ván vừa rồi nên đã để Diêu Diệp lên trước.
Nhưng cô ta đánh bóng thế nào cũng không biết, cầm gậy hướng lên bàn cũng không biết dùng tư thế gì. Doãn Dương bên cạnh nhìn không nổi nữa: "Đỗ Kiêu, dạy người ta một chút coi..."
Đỗ Kiêu nhìn Diêu Diệp, lạnh nhạt nói: "Cô cứ đánh đi, không cần để ý."
Chỉ là một lời rất đơn giản, vậy mà Diêu Diệp có thể đỏ bừng mặt lên được.
Kết quả vừa vung tay đầu cơ đã chạm phải bi trắng, ván này hết hiệu lực.
"Rất xin lỗi." Cô nhỏ giọng nói.
Giọng anh vẫn không gợi sóng: "Không sao."
Doãn Dương nhận cây cơ, cười thâm hiểm: "Đỗ Kiêu, nhìn kỹ nhé."
Hàn Thiên Âm ngồi bên cạnh âm thầm đánh giá cuộc đấu. Cô phát hiện kỹ thuật của Doãn Dương tuy tốt hơn Hắc Tử một chút nhưng về sau đã phạm phải sai lầm, hết đắc ý.
Cơ hội lại rơi vào tay Đỗ Kiêu.
Anh vẫn như trước, thong dong đẩy gậy, động tác chuyên nghiệp thành thạo, không có phô trương kỹ xảo. Nhìn anh khiến Hàn Thiên Âm nhớ đến rất nhiều chuyện ở Los Angeles, nhớ lúc anh sát trùng vết thương cho cô, nhớ lúc chơi ma sói với anh ở làng du lịch, nhớ lúc anh khám bệnh cho cô, rất nhiều đoạn ký ức đan xen vào nhau, biến thành người đàn ông thong dong, bình tĩnh và trưởng thành trước mặt.
Năm sáu hòn bi liên tiếp rơi vào lỗ, Diêu Diệp vỗ tay hoan hô, cô nàng nhìn Đỗ Kiêu chăm chú, cười đến sáng chói, lúc này họ chính là đồng đội.
Cảnh tượng hòa hợp đó khiến Hàn Thiên Âm bắt đầu phiền muộn.
Cô móc một điếu thuốc ra từ trong túi, hít mạnh vào một hơi.
Lại đánh thêm một vòng nữa, mắt thấy chỉ còn lại viên bi đen cuối cùng, Đỗ Kiêu suy nghĩ hai giây rồi chọn một góc độ tốt nhất.
Vừa cúi người nâng cây cơ lên, ánh mắt lại vô tình rơi vào người đối diện.
Hàn Thiên Âm lười biếng chìm xuống ghế sô pha, đôi mắt ôn nhu nhìn anh rất sâu, khiến người ta không thể đoán được cô nghĩ gì. Chỉ thấy điếu thuốc trên ngón tay cô lụi dần, làn khói mù bốc lên càng khiến khuôn mặt cô trở nên mơ hồ.
Đỗ Kiêu cúi đầu đẩy gậy, bi trắng trực tiếp va vào bàn, đánh trật.
"Nhầm rồi." Anh buông cây cơ, nói.
"Ôi, Đỗ Kiêu cậu cũng có lúc đánh trật kìa!" Doãn Dương cười: "Vậy thì bọn tôi sẽ không khách khí đâu nhé."
Hắc Tử cũng vội vàng: "Mau mau, đến phiên chúng ta tàn sát rồi."
Đỗ Kiêu không có ý kiến.
Hắc Tử hưng phấn vào sẵn tư thế, chuẩn bị cho số bi còn lại vào lỗ. Diêu Diệp cũng nín thở tập trung tư tưởng quan sát, đột nhiên vô thức nhìn người bên cạnh, Đỗ Kiêu đã rời bàn bida từ bao giờ, đi về phía ghế sô pha.
Anh làm như vô tình lướt qua Hàn Thiên Âm, thuận tay lấy đi điếu thuốc đang cháy trong tay cô, vô tình phun ra một câu: "Vứt đi."
Hàn Thiên Âm sững sờ, còn chưa kịp phản ứng đã thấy anh ấn điếu thuốc xuống gạt tàn dập tắt đi.
Anh trở lại bàn, bình tĩnh nhìn Hắc Tử đánh quả cuối cùng. Sau đó Doãn Dương và Hắc Tử vỗ tay cười to. Đỗ Kiêu yên lặng đứng một bên. Đỗ Kiêu vẫn yên lặng đứng đó, dù bị thua nhưng trên mặt không mảy may buồn vui, giống như chẳng để việc này vào mắt.
Ngọn đèn trần chiếu xuống người anh, không khí nhất thời khiến người ta hít thở không thông, cô nhìn thấy Đỗ Kiêu ở phía xa đang nhìn đám Hắc Tử vui cười, trên môi nở nụ cười rất nhạt. Lúc đó cô cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bắn một phát.
Cô đột nhiên kéo Tư Phi đang ngồi xem điện thoại lại gần.
Tư Phi mờ mịt ngẩng đầu lên hỏi: "Gì thế?"
Hàn Thiên Âm nhìn Đỗ Kiêu, kinh ngạc nói: "Mình muốn ngủ với anh ấy."