*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Alice

Thật ra Đỗ Kiêu không muốn nhớ lại chuyện cũ.

Hình ảnh không quá tốt đẹp đó đã mang lại cho anh trải nghiệm khắc cốt ghi tâm.

Đúng là thanh xuân nảy mầm tuổi tác, dù bên cạnh anh có rất nhiều người đẹp, nhưng mấy bông hoa đó không đủ gợi lên hứng thú của anh. Có lẽ trí nhớ hơn người của anh lại thành hại chính mình, mỗi lần anh nghĩ đến chuyện nam nữ thì trong đầu lại hiện lên hình ảnh buồn nôn xem vào buổi chiều hôm đó, đây là phản xạ có điều kiện mà Đỗ Kiêu không thể khống chế được.

Từ đó về sau, Đỗ Kiêu không bao giờ tham gia mấy hoạt động "nạp kiến thức" cùng Trình Hải Lâm và Doãn Dương nữa.

Doãn Dương nghĩ Đỗ Kiêu hẳn là có chút vấn đề, lúc đầu còn khuyên anh đi tìm bác sĩ tâm lý, còn lặng lẽ tìm giúp một vị chuyên gia danh tiếng, kết quả Đỗ Kiêu nói anh ta mới là người có vấn đề, căn bản không hiểu được ý tốt của Doãn Dương.

Đương nhiên là không gặp được chuyên gia.

Mãi đến sau này Trình Hải Lâm có dịp về nước, anh ta hỏi Đỗ Kiêu: "Cậu có muốn thử quen đàn ông không?"

Đỗ Kiêu không từ chối lời đề nghị này, sau đó không lâu, anh đi vào gay bar.

Trình Hải Lâm với Doãn Dương cười một hồi lâu, sau khi thấy mặt Đỗ Kiêu vẫn không đổi sắc mới dừng lại.

Đỗ Kiêu im lặng một lúc, lái sang chuyện khác: "Vậy nên lần này cậu về nước là để tìm người?"

Trình Hải Lâm im lặng vài giây, sắc mặt trầm ngâm: "Ừ."

Doãn Dương bên kia hỏi: "Ai thế?"

Trình Hải Lâm không trả lời, chỉ nói: "Khi nào tôi theo đuổi được rồi sẽ giới thiệu cho các cậu."

Doãn Dương khinh thường: "Hừ, còn che với giấu cơ."

Thứ sáu giáo sư Trương gọi điện thoại nói bên bệnh viện vừa lúc có mấy tiêu bản của người bệnh, bởi vậy nên Hàn Thiên Âm mặc nguyên blouse trắng của phòng thí nghiệm, ôm một hộp băng rồi chạy đi.

Tìm được khoa ngoại, vì trước đó đã liên hệ với bác sĩ Tằng nên cô chỉ việc đứng chờ ở phòng y tá. Không lâu sau, cô thấy một bóng dáng quen thuộc từ phòng bác sĩ đi ra, hôm nay anh mặc quần áo phẫu thuật màu xanh biển, dáng người đĩnh đạc ngạo mạn. Có lẽ đang buồn bực chuyện công việc nên gương mặt vô cảm lạnh như băng, sau đó thẳng thừng đi vào phòng trực ban đối diện.

Là Đỗ Kiêu.

Bác sĩ Tằng nhắn trên wechat bảo cô phải đợi 15 phút nữa. Hàn Thiên Âm rảnh rỗi không có gì làm nên ngồi đánh giá bệnh viện một lượt.

Đôi mắt tùy tiện quét qua một vòng, không may lại thấy "em gái" Lâm Hiểu Đàn của mình.

Lâm Hiểu Đàn đang từ cửa bước vào, lúc vào còn chào hỏi y tá bên cạnh. Hôm nay tâm tình cô ta có vẻ không tồi, trang điểm mắt đậm phối hợp với son môi màu hồng nhạt đem lại cảm giác thiếu nữ, tóc vén lên, trên đầu còn đeo cặp tóc, phía dưới mặc cả cây váy liền áo màu lam, đeo túi Chanel tinh xảo toát ra khí chất ngời ngời.

Hàn Thiên Âm nhìn người đứng cách đó không xa, chỉ cảm thấy cô ta hình như có gì đó thay đổi. Lúc này mới nhớ ra mấy hôm trước nghe nói "em gái" vừa đi Nhật Bản một chuyến, lần đó cô ta đi bảo dưỡng lại cái mũi đã bị sửa qua hai lần.

Lâm Hiểu Đàn vốn chuẩn bị vào văn phòng bác sĩ thì trên đường đụng phải một bác sĩ khác, sau khi hai người nói chuyện vài câu, cô ta lại đổi hướng đi vào phòng trực ban.

Cô ta đẩy cửa ra, Đỗ Kiêu bên trong đang cởi quần áo phẫu thuật, chuẩn bị đổi sang áo blouse trắng.

Thấy người bước vào, anh ngẩn người, sực nhớ ra đây là bệnh nhân đến khám buổi tối hôm trước. Hôm đó cô ta uống rượu với bạn đau bụng phải nhập viện, Đỗ Kiêu là người khám.

Thực ra, đây cũng không phải lần đầu tiên cô ta viện cớ đến tìm anh.

"Bác sĩ Đỗ."

"Có việc gì sao?"

"Tới thăm anh chút không được à?" Giọng Lâm Hiểu Đàn đầy thân mật.

Đỗ Kiêu lạnh mặt xuống, yên lặng nhíu mày: "Tôi rất bận." Vừa nói vừa sửa lại cổ áo blouse.

"Được rồi." Lâm Hiểu Đàn buồn bực: "Thật ra hôm nay có chuyện quan trọng nên mới tìm anh."

"Hửm?"

"Lần trước anh giúp em như vậy, em còn chưa có cơ hội cảm ơn anh, cuối tuần này là sinh nhật em, anh tới nhà em ăn cơm đi."

Sắc mặt Đỗ Kiêu lại trầm xuống một chút, nhớ lại ba tháng trước, cô gái trước mặt này sau khi được học trò của anh khám bệnh thì không biết xin được ở đâu số điện thoại của anh, sau đó cứ ba ngày lại gọi mời mọc, chỉ lấy cái cớ bày tỏ lòng biết ơn này: "Không cần cảm ơn, đổi lại là bác sĩ khác cũng có thể chữa trị cho cô. Không cần ăn cơm đâu."

"Anh đi đi." Lâm Hiểu Đàn chưa từ bỏ ý định: "Anh quen Diệp Giai Thuần đúng không, lần trước đi LA cô ấy nói là đi cùng anh, hôm đó cô ấy cũng sẽ đến."

"Diệp Giai Thuần?" Đỗ Kiêu quay lại nhìn một cái.

"Đúng vậy, cô ấy là bạn tốt của em." Lâm Hiểu Đàn cười: "Em cũng không ngờ trái đất lại tròn như vậy, cô ấy thế mà lại biết anh. Vậy nên, bác sĩ Đỗ à, chúng ta rất có duyên phận đúng không?"

Đỗ Kiêu cố gắng nhớ lại tên của cô gái trước mặt, mơ hồ nhớ lại cái tên được ghi trong hồ sơ bệnh án là Hàn Hiểu Đàn, ngay sau đó trí nhớ hiện ra một cảnh tượng nào đó, anh dừng lại một chút, hỏi: "Cô chính là Lâm Hiểu Đàn?"

"Đó là tên trước kia của em." Nụ cười trên mặt cô ta càng rạng rỡ: "Giai Thuần nói cho anh à? Anh với cô ấy nói chuyện về em sao?"

"..." Đỗ Kiêu câm nín.

Lâm Hiểu Đàn nhìn Đỗ Kiêu yên lặng trước mắt, không biết lấy kết luận ở đâu ra, đắc ý nói: "Được rồi bác sĩ Đỗ, anh không cần thẹn thùng đâu."

Đỗ Kiêu nhếch khóe miệng, nở nụ cười trào phúng.

Lâm Hiểu Đàn lại lầm tưởng sắc mặt anh hòa hoãn hơn một chút, cảm thấy mình làm nũng có tác dụng, cô ta tiếp tục dịu dàng hỏi: "Được không, đi nhé?"

Vừa nói vừa vươn tay nắm lấy cánh tay Đỗ Kiêu, nhưng tay còn đang ở trên không trung đã bị Đỗ Kiêu tránh đi.

Đỗ Kiêu lúc này đang bị cô ta tra tấn đến mức bực bội, anh cầm lấy điện thoại trên bàn đi về phía cửa, chuẩn bị tiễn khách: "Cuối tuần tôi không rảnh." Dừng một chút lại nói: "Còn nữa, lần sau nếu không có gì quan trọng, đừng tùy ý vào phòng trực ban của bác sĩ, cảm ơn."

Hàn Thiên Âm rảnh rỗi ngồi ở phòng y tá, từ xa xa thấy Đỗ Kiêu lạnh mắt đi ra khỏi phòng trực ban, theo sau là Lâm Hiểu Đàn vẻ mặt ân cần. Cô nhớ lại lần trước Trương Kiều từng nói gần đây Lâm Hiểu Đàn đang thích một bác sĩ, trong nháy mắt cô liền hiểu ra.

Lâm Hiểu Đàn hình như muốn đưa gì đó cho Đỗ Kiêu nhưng lại bị anh từ chối thẳng thừng. Hai người nói vài câu ngắn ngủi, sau đó Đỗ Kiêu quay đầu đi thẳng vào phòng bác sĩ.

Lúc Lâm Hiểu Đàn tới gần, Hàn Thiên Âm chủ động chào hỏi, nở nụ cười chói mắt: "Lâm Hiểu Đàn, đây là đối tượng mới của cô à?"

Lâm Hiểu Đàn nghe thấy giọng nói quen thuộc, lúc đầu hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi hồi thần lại, nhìn Hàn Thiên Âm mặc áo blouse trắng ngồi trong phòng y tá. Lâm Hiểu Đàn không đáp lời, mắt trợn trắng lên, sau đó ngúng nguẩy dẫm đôi giày cao gót mười phân rời đi.

Hàn Thiên Âm không ngờ rằng lúc ăn cơm ở nhà ăn viện nghiên cứu lại gặp được Đỗ Kiêu.

Khi đó đã qua giờ cao điểm, nhà ăn khá thưa thớt. Hàn Thiên Âm cúi đầu nghiên cứu các món ăn, món trứng bác cà chua cô thích đã không còn.

Mấy món chân giò, thịt bò hay tôm viên đều không dậy nổi hứng thú của cô, vì vậy cô đành ăn rau xanh xào mầm bạch và rau muống.

Đang chuẩn bị bưng chén đĩa đi tính tiền, đột nhiên lại nghe thấy một giọng nam quen thuộc: "Xin hỏi ở đây có thể trả tiền mặt không?"

Hàn Thiên Âm ngẩng đầu lên nhìn, Đỗ Kiêu đang đứng trước cửa phát cơm cúi đầu hỏi thăm.

Bác gái nói: "Không thể trả tiền mặt, chỉ có thể quẹt thẻ. Anh chàng đẹp trai à, hiện giờ người nạp thẻ không ở đây, cậu tìm ai quẹt thẻ hộ đi?"

Hàn Thiên Âm đi qua, cười híp mắt nói với bác gái: "Để cháu quẹt hộ cho ạ." Bác gái nhìn Đỗ Kiêu, lại nhìn Hàn Thiên Âm, đánh chữ lên máy: "Chàng trai mười lăm tệ, cháu bảy tệ, tổng cộng hai mươi hai."

"Được."

Đến lúc quẹt thẻ cô mới quay lại nhìn Đỗ Kiêu. Sắc mặt anh vẫn lãnh đạm trước sau như một, giống như chẳng có chút cảm kích nào với người vừa giúp đỡ mình.

Cô cười: "Chú nhỏ, tôi mời chú."

Coi như là xin lỗi cho hành động bất kính lần trước đi.

Đỗ Kiêu không lên tiếng.

Lúc hai người đi tới bàn ăn, Hàn Thiên Âm hỏi: "Sao hôm nay anh lại ăn cơm ở đây?"

"Có cuộc họp, hai rưỡi chiều nay phải gặp giáo sư của cô."

"Chỗ này mới có chút thay đổi, tôi có thể dẫn anh đi tham quan một chút."

"Không cần." Anh đặt khay cơm xuống bàn: "Tôi còn quen chỗ này hơn cô."

"Ồ."

Hai người cúi đầu ăn trong chốc lát, cô nghe tiếng Đỗ Kiêu hỏi: "Buổi trưa cô chỉ ăn cái này?"

Hàn Thiên Âm nhìn khay cơm chỉ có hai món chay của mình, trả lời: "Ừm, hôm nay tới muộn, không còn gì ăn."

"Kén ăn?"

Hàn Thiên Âm sửng sốt, đột nhiên bị người ta nói trúng phóc nên có chút thẹn thùng: "Một chút."

Đỗ Kiêu không nói nữa.

Bầu không khí trầm xuống, Hàn Thiên Âm nhìn khuôn mặt lãnh cảm ngàn năm không đổi của Đỗ Kiêu, trong lòng thấy hơi kì lạ, vì vậy tìm chủ đề nói: "Chú nhỏ, chú từng ở Anh sao?"

Đỗ Kiêu ngẩng đầu lên: "Sao lại hỏi như vậy?"

"Lúc ở LA có nghe anh báo cáo, cảm thấy anh phát âm tiếng anh rất chuẩn, hẳn là đã từng ở Anh một thời gian đúng không?"

Đỗ Kiêu nhếch miệng, tuy rằng đang cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy lãnh đạm: "Đi vài lần sẽ được như vậy."

"Thật không?"

"Từ nhỏ tôi đã xem chương trình truyền hình tiếng anh." anh dừng một chút: "Có lẽ cũng bị ảnh hưởng ít nhiều."

Hàn Thiên Âm nghe xong lý do này, có chút bất ngờ.

Còn có thể như vậy à.

Ăn cơm xong, Hàn Thiên Âm trở lại văn phòng, chuẩn bị mở laptop thì nhận được tin nhắn của Đỗ Kiêu.

Cô mở khung chat, thấy anh gửi cho mình một bao lì xì 22 tệ.

Cô nhắn lại: "?"

Lần này anh đáp rất nhanh: "Tiền cơm."

"Nhưng anh chỉ tốn 15 tệ mà."

"Tôi mời cô."

Hàn Thiên Âm ngẩn người, tưởng tượng khuôn mặt lạnh lùng của anh nói ra ba chữ: "Tôi mời cô", có chút

...thụ sủng nhược kinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play