*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Alice

Beta: Táo

Sự xuất hiện của Đỗ Kiêu khiến Hàn Thiên Âm có chút ngạc nhiên.

Cô đứng đó, quan sát người đàn ông đang tiến lại gần, sau đó khẽ cau mày hỏi Tư Phi: “Cậu vừa nói cái gì cơ?”

Cô không nghe rõ lắm.

Lúc này Tư Phi mới nhận ra mình nói hớ, cô nàng chu môi nhìn Hàn Thiên Âm cầu cứu.

Hàn Thiên Âm mỉm cười nhìn Đỗ Kiêu: “Chú nhỏ, cô ấy vừa khen chú đẹp trai đấy.”

Đỗ Kiêu không nói gì.

Đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên, cô thấy anh cúi đầu lôi điện thoại ra. Cô đang mừng vì đánh lạc hướng thành công thì Doãn Dương lại trìu mến vỗ vai Đỗ Kiêu nói xen vào:

“Ha, tôi vừa nghe cô ấy bảo cậu là bông hoa cao lãnh đấy.”

Hàn Thiên Âm hơi bực mình.

Đỗ Kiêu lạnh lùng quét mắt nhìn, nhưng không nói gì, chỉ ghét bỏ gạt tay Doãn Dương ra khỏi vai mình.

Thấy Đỗ Kiêu lẳng lặng đi ra bến tàu, Doãn Dương cười giải thích: “Bạn tôi học y, xem ra đọc sách nhiều đến mức hỏng đầu rồi nên tính cách có hơi kỳ lạ, các cô đừng để bụng nhé.”

Ngày hôm sau, mọi người định ở lại làng du lịch một đêm. Sau khi về phòng sẽ tiếp tục chơi.

Cả đoàn được chia thành hai nhóm. Doãn Dương, Tử Phi và một vài người khác chơi mạt chược ở bên trong. Còn Hàn Thiên Âm mặc dù cái gì cũng đã thử qua nhưng không có hứng thú với bài bạc lắm, vì thế cô chơi cùng mọi người ở bên ngoài.

Vốn định cùng hai nam một nữ khác đi đánh golf, nhưng sau vài lượt cô mới biết trình độ bọn họ thực sự rất trâu, cô không đành lòng phá hoại nên đành kiếm cớ chuồn đi chỗ khác.

Ra khỏi sân golf, Hàn Thiên Âm đi dọc theo bờ hồ.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, từng áng mây trắng lững lờ trôi nổi bật trên nền trời trong xanh, ánh nắng chan hòa dìu dịu. Đầu hạ, gió thổi nhẹ nhàng bên bờ sông, trong không khí thoang thoảng mùi thơm của hoa trúc đào đỏ rực vừa nở rộ, vừa giống như hoa nhài, lại giống hoa sơn chi.

Cô nhìn thấy bóng người quen thuộc đang ngồi bên bờ hồ ở phía xa nên bước tới.

Lại gần mới thấy Đỗ Kiêu đang cầm cần câu cá.

Cô bắt chuyện: “Chú nhỏ, chú câu cá một mình ở đây ư?”

Đỗ Kiêu nghe thấy giọng nói, ngước nhìn lên một cái. Cô gái trước mặt mặc quần bó và áo khoác dệt kim sáng màu, tóc đuôi ngựa bay loạn theo gió bên hồ. Hôm nay cô không trang điểm, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp và tràn ngập sức sống.

Anh thấy cô cười khanh khách tiến lại ngồi cạnh mình, im lặng không nói.

Hàn Thiên Âm ngồi cạnh anh, tay chống cằm, đôi mắt chăm chú nhìn mặt hồ. Mặt trời ấm dần lên, ánh nắng ấm áp khiến thân thể thật dễ chịu.

Gió bắt đầu nổi lên, hai người ngồi cạnh nhau không nói gì, bốn bề đều tĩnh lặng. Hàn Thiên Âm ngơ ngẩn lắng nghe tiếng côn trùng kêu râm ran, đột nhiên hỏi: “Lúc ở Los Angeles anh nói có bệnh nhân phải cắt tử cung, phẫu thuật có thành công không?”

Đỗ Kiêu hơi ngạc nhiên khi cô nhắc lại chuyện này.

Hàn Thiên Âm cười giải thích: “Tôi chỉ tùy ý hỏi thôi.”

Người bên cạnh trả lời ngắn gọn: “Ừ.”

Cô nghe vậy liền nở nụ cười rực rỡ: “Tốt quá rồi.”

Đỗ Kiêu vô thức nhìn cô thêm vài lần.

Thoáng chốc đã đến buổi chiều.

Vào khoảng 5 giờ, lúc cả đoàn chuẩn bị trở về, Đỗ Kiêu đem cá câu được cả chiều đổ hết lại vào trong hồ, chỉ để lại con lớn nhất.

Về đến phòng, hội mạt chược của Tư Phi đã giải tán rồi. Bọn Hắc Tử thấy Đỗ Kiêu và Hàn Thiên Âm đi cùng nhau bèn đùa cợt: “Đỗ Kiêu, xem ra cậu với đại tiểu thư Thiên Âm rất hợp nhau nhỉ.”

Hai người chẳng thèm quan tâm.

Buổi tối, cả đoàn định mở tiệc BBQ ngoài trời ngay gần đó.

Tiệc nướng diễn ra trong khu rừng nhỏ ven hồ. Có lẽ vì ngày Tết Đoan Ngọ nên khu du lịch khá đông đúc. Bên cạnh đã sáng rực ánh lửa trại, còn có thể nhìn thấy năm sáu chiếc bàn đặt xung quanh.

Con cá lớn câu được buổi chiều đã giao cho nhân viên quán nướng rửa sạch và tẩm ướp, lúc này đã được đặt trên vỉ nướng.

Trên đỉnh đầu là ngọn đèn màu vàng ấm áp, phản chiếu ánh sáng ngọn than hồng đang dần lụi tàn, mặt ai nấy đều ửng hồng.

Trong không khí thoang thoảng mùi thức ăn thơm nức.

Chẳng mấy chốc mọi người đã no căng bụng, mọi người đang túm năm tụm ba tám chuyện thì có người đề nghị chơi ma sói (*)

(*) nguyên văn là chơi trò giết người, nhưng mình thấy nó giống với trò ma sói nên để cho thuần việt.

Thế là mọi người bắt đầu chia nhau giấy bút và quân bài để chơi.

Cũng không biết chia bài kiểu gì mà cả hai ván Đỗ Kiêu và Hàn Thiên Âm đều là sói. Tên Đỗ Kiêu này bình thường tưởng đứng đắn nghiêm túc lắm, không ngờ lúc chơi có thể nói dối không chớp mắt, dễ dàng khiến quần chúng tin tưởng. Anh giả vờ thật thà phối hợp với Hàn Thiên Âm mặt dày, quả thực là song kiếm hợp bích, giết người đến mảnh giáp cũng không còn.

Vì thế khi bắt đầu ván thứ ba, Doãn Dương bị out ác độc nói: “Lần này Hàn Thiên Âm với Đỗ Kiêu còn là sói nữa thì đổi bài đi.”

Hàn Thiên Âm mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Đỗ Kiêu một cái, phát hiện anh cũng đang nhìn mình.

Lần này cô là cảnh sát, nhưng kết quả mới đêm thứ nhất đã xui xẻo bị giết.

Sau đó, lúc quản trò ra lệnh để lại di ngôn, cô nghĩ ngợi nói: “Tôi cảm thấy là Đỗ Kiêu. Vừa rồi Doãn Dương nói nếu tôi và Đỗ Kiêu cùng là sói sẽ đổi bài đúng không, ánh mắt Đỗ Kiêu nhìn tôi rất lạ, có lẽ đang suy nghĩ tôi có đúng là sói hay không.”

Còn nửa câu sau chưa nói hết là, người có thể tàn nhẫn giết cô chỉ có thể là chú nhỏ máu lạnh mà thôi.

Mọi người nghe xong đều phát biểu ý kiến của mình, đa số đều cho rằng Hàn Thiên Âm nói có lý, vì thế loại trừ ngay Đỗ Kiêu.

Những đêm sau đó hai người chỉ ngồi một chỗ xem. Hàn Thiên Âm chớp mắt với Đỗ Kiêu, nói thầm bên tai anh: “Chú nhỏ à, ai bắt đêm đầu tiên chú đã giết tôi, tôi không phải người dễ chọc đâu.”

Đỗ Kiêu nói chậm rãi: “Loại bỏ một cảnh sát chẳng mất chút sức nào.”

Hàn Thiên Âm sửng sốt: “Sao chú biết tôi là cảnh sát?”

Đương nhiên anh sẽ không nói, vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý lúc đó đã bán đứng cô rồi.

Sau vài ván ma sói, có người lại đề nghị chơi sự thật hay thử thách.

Chín người thay phiên nhau bốc bài, ai bốc phải lá quỷ lớn sẽ được hỏi, bốc lá quỷ nhỏ phải trả lời.

Đầu tiên Tư Phi bốc được quỷ lớn, Doãn Dương bốc quỷ nhỏ.

“Trước kia từng có bao nhiêu bạn gái?”

“Ừm,” Doãn Dương nghĩ ngợi: “Khoảng bốn năm người.”

Tư Phi không vui lắm: “Rốt cuộc là bốn hay năm?”

“Năm đi.”

Tư Phi hờ hững bình luận: “Ồ, không tồi.”

Mọi người nhìn khuôn mặt vẫn bình thản của cô nàng, nghĩ thầm sắp có kịch hay rồi đây.

Sau đó còn có rất nhiều câu hỏi khác, ví dụ như: “Mối tình đầu lúc mấy tuổi”, “từng hôn mấy người”. Không biết Hàn Thiên Âm có vận cứt chó gì mà trong nửa tiếng đã bốc phải ba lá quỷ nhỏ.

Hắc Tử ngồi đối diện nhìn cô cười xấu xa: “Mấy vấn đề mọi người vừa hỏi quá thiếu nhi rồi, xem tôi hỏi đây.” Anh ta nhìn Hàn Thiên Âm: “Mau nói xem cô đã nhìn qua bao nhiêu tiểu đệ của đàn ông rồi?”

Bên cạnh có cô gái thốt lên: “Cố Chính Hi, anh quá xấu xa rồi.”

Nhưng chỉ khiến Hắc Tử càng đắc ý hơn.

Hàn Thiên Âm nghĩ ngợi, bình tĩnh trả lời: “Không nhớ rõ cụ thể, đại khái là khoảng ba bốn trăm cái.”

Sau đó cô nghe thấy mọi người xung quanh đều hít một hơi khí lạnh, có người thốt lên: “Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.”

Tư Phi oán giận: “Không ngờ cậu giấu mình xem qua nhiều như vậy.”

Hàn Thiên Âm thấy mọi người phản ứng mạnh mẽ thì bồi thêm một câu: “Hồi ở Mỹ tôi đã xem nhiều người khỏa thân lắm rồi.”

Cô vừa dứt lời, mọi người ai nấy đều thổn thức. Cô liếc nhìn Đỗ Kiêu, anh vẫn bình tĩnh không cảm xúc.

Một lát sau lại đến phiên Hắc Tử và cô, nhưng lần này cô là người hỏi, Hắc Tử đáp.

Hàn Thiên Âm đương nhiên không khách khí rồi.

“Nói xem một hiệp ngắn nhất là vài phút hay vài giây?”

Lời vừa nói ra, mọi người đều bật cười, có người nói: “Hỏi rất hay.” Hắc Tử tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Mẹ nó, người phụ nữ này.

Anh ta nghĩ ngợi, không cam tâm tình nguyện trả lời: “Bốn đến năm phút đi.”

Người bên cạnh Doãn Dương chơi câu: “Người anh em, hóa ra cậu cũng có chuyện xưa khó nói.”

Hắc Tử xanh mặt ngồi xuống.

Đỗ Kiêu ngồi cạnh nhìn Hàn Thiên Âm cười đùa với mọi người, từ đầu đến cuối chưa hề mở miệng. Cuối cùng mãi mới đến phiên anh trả lời, người hỏi là một cô gái, cô gái nhìn gương mặt đẹp trai lãnh đạm của Đỗ Kiêu, hỏi một vấn đề tương đối hàm súc.

“Chuyện khác người nhất anh từng làm là gì?”

Đỗ Kiêu suy nghĩ trong chốc lát mới đáp: “Tôi đã từng là gay.”

Hàn Thiên Âm nghe xong thì ngẩn người. Doãn Dương ngồi cạnh đã cười từ lúc Đỗ Kiêu bốc bài đến giờ, lúc này ý cười trên mặt anh ta càng đậm hơn.

Một lát sau Đỗ Kiêu lại trả lời tiếp, người hỏi là Hàn Thiên Âm.

Cô nghiêng đầu nhìn anh. Lúc này có trăng sáng, tiếng ve kêu, và cả cơn gió đêm mùa hạ mang theo hơi ấm của ngọn lửa, hun má cô đỏ ửng.

Cô hỏi thẳng: “Anh có thích phụ nữ không?”

Anh im lặng một lát rồi trả lời đúng hai chữ:

“Không biết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play