Editor:Pink(^-^*)/

Mạch Thiên Thừa lầm bầm lầu bầu: " Mình như thế nào lại ngủ ở đây rồi?" Sau đó, Mạch Thiên Thừa đi tới đường chính, vài chiếc xe vụt qua, hắn lại hồn nhiên không để ý, cau mày tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên, một chiếc xe lớn chính điện lao đến, Mạch Thiên Thừa phát hiện đã chậm, sợ hãi nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong.....

Cái chết Mạch Thiên Thừa nghĩ đến cũng xảy ra, ngược lại chờ đước một cái ôm ấm áp, cùng với hương vị quen thuộc. Mở to mắt ngẩng đầu thấy một nam nhân mặc đồ trắng, gương mặt khá quen thuộc, nhưng bất luận thế nào cũng không nhớ ra hắn là ai. Mạch Thiên Thừa nhìn hiện tại hai người bọn họ đang ở tư thế vô cùng xấu hổ, nam nhân một tay ôm eo hắn, một tay đỡ ót hắn. Mạch Thiên Thừa nói: " Cái kia, cảm ơn anh đã cứu tôi!". Dừng một chút lại nói:" Ừm, chúng ta đã từng gặp qua ở đâu chưa? Vì sao cảm giác anh quen thuộc như vậy a?" .

||||| Truyện đề cử: Nàng Dâu Cực Phẩm |||||

Nam nhân cười lạnh: "Không quên biết tôi? Mạch Thiên Thừa, tôi muốn nhìn xem cậu có thể giả ngu đến lúc nào?"

Mạch Thiên Thừa bị khuôn mặt lạnh lùng cùng với khí tràng lạnh lẽo của nam nhân dọa tới, tức khắc nước mắt lưng tròng......:" Không phải vậy, tôi thật sự không quen biết anh sao? Tôi không có gạt người mà!!" Mạch Thiên Thừa cắn môi dưới, nỗ lực không khiến mình khóc ra.

Huyền Hi nhíu mày nhìn hắn:' Khóc T﹏T, chẳng lẽ không phải giả vờ, hoặc là hắn lớn lên trông giống Mạch Thiên Thừa.....'

Mạch Thiên Thừa cố gắng nuốt nước mắt xuống: " Tôi không gạt anh, thật đó, nếu anh không tin, vậy tùy anh nghĩ sao cũng được." Rốt cuộc vẫn không giữ được, nước mắt tí tách chảy xuống.

Nam nhân càng nhíu mày sâu hơn:" Hay là ta thật sự nhận sai người, tên này lớn lên thật giống với đối thủ một mất một còn, cho dù là hai người khác nhau nhưng thật sự quá giống đi!"

Mạch Thiên Thừa thấy nam nhân không có ý buông hắn ra, liền đập ngực hắn: " Ngươi không tin ta liền buông ta ra đi, ta đi còn không được sao! Biến thái!"

Huyền Hi nhìn Mạch Thiên Thừa, cố gắng đem biểu tình của mình bày ra chút ôn nhu, cuối cùng vẫn thất bại." Đi, cậu có thể đi nơi nào?"

Mạch Thiên Thừa ngưng đánh đấm vào ngực Huyền Hi, 'đúng a, mình có thể đi đâu?'.

Huyền Hi nhìn Mạch Thiên Thừa ngây người, ngay sau đó liền nói: " Đến nhà tôi đi! Nhà tôi chỉ có mình tôi ở!" Dừng lại một chút nghĩ thầm: ' vừa vặn nhìn xem cậu đến tột cùng là ai'.

Mạch Thiên Thừa rối rắm, mày nhăn lại: "Vậy có làm phiền anh không?"

Huyền Hi: " Không phiền, đi thôi, lên xe, mang cậu đến nhà tôi...." Dừng một chút lại nói: " Đứng giữa đường nói chuyện không tiện." ( thế là lừa được bảo bối về nhà😏)

Mạch Thiên Thừa ngồi trong xe, cúi đầu đừng tay nhéo góc áo, Huyền Hi ngồi bên cạnh hắn. Huyền Hi đưa tay nâng cằm Mạch Thiên Thừa lên: " Cúi đầu làm gì? Ngẩng lên! Còn có nhớ kỹ, tôi kêu Huyền Hi!"

Mạch Thiên Thừa nghe được cái tên Huyền Hi, trong đầu chợt lóe qua vài hình ảnh: " Tôi có phải từng quen anh không?"

Huyền Hi tới gần Mạch Thiên Thừa, nói: " Sách, chúng ta đâu chỉ là quen biết, bất quá dáng vẻ này của cậu làm tôi thật kinh ngạc, cậu thật sự không phải hắn sao? Nhưng gương mặt này giống nhau như đức!" Hô hấp Huyền Hi hơi phả vào mặt Mạch Thiên Thừa, Mạch Thiên Thừa lặng lẽ rũ mắt, mặt đỏ lên.

Bỗng nhiên, Huyền Hi gắt gao nắm lấy bả vai Mạch Thiên Thừa, dùng sức kéo sang hai bên xé rách, quần áo Mạch Thiên Thừa nháy mắt bị xé nát, cúc áo văng tung tóe.....

Mạch Thiên Thừa bị dọa đến khóc kêu lên: " Lưu manh chết tiệt! Vì sao anh xé quần áo tôi a! Anh không thấy thẹn với quân trang trên người mình sao!"

Huyền Hi lại không để tâm, nhìn hình xăm trên xương quai xanh của Mạch Thiên Thừa, cùng người kia giống y hệt, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve: " Thật là em a!" ( Con người này làm tuôi thấy hoang mang vãi đạn 0-0)

Mạch Thiên Thừa thấy hắn chẳng những không thu tay, ngược lại càng được nước lấn tới, liền gào to lên: " Mặt người dạ thú!!!"

Huyền Hi ngẩng đầu nhìn hắn, môi hơi mấp máy: " Nguyên lai là mất trí nhớ a...."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play