Đông Phương Hạ dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Những người này là quân nhân, Tư Mã Trưởng Phong thì chỉ dùng tiền để khiến bọn họ bán mạng cho mình. Nhưng vị thiếu gia Yên Kinh ấy lại không ngờ rằng mình đã coi thường khí khái và nghĩa khí của quân nhân. Mặc dù tiền có thể khiến người ta bán mạng, nhưng trong thời khắc mấu chốt, tình đồng đội chiến thắng tất cả, lòng nghĩa khí của quân nhân là thứ mà tiền không thể mua được.
Anh giết người đó, là để bọn họ hiểu rằng anh không phải người lương thiện, sau đó anh giữ mạng bọn họ, là để Tu Kiệt đưa ra sự lựa chọn. Tu Kiệt đi theo Tư Mã Trưởng Phong lâu như thế, đã hưởng thụ quen rồi, cuộc sống giàu sang phú quý đang chờ đợi hắn ta, làm sao hắn ta chịu sống chết có nhau với đám Bạch Vỹ được. Vậy nên Tu Kiệt đã trúng kế, đám Bạch Vỹ mất niềm tin với nhà họ Tư Mã, hơn nữa còn hận thấu xương. Lúc này, kế hoạch của anh đã thành công một nửa, còn chuyện bảo bọn họ tàn sát lẫn nhau thì là một sự khảo nghiệm của anh. Kết quả, bọn họ đã không khiến anh thất vọng.
Tây Môn đoán ra suy nghĩ của anh, vậy nên mới cầu xin. Quân nhân coi trọng nghĩa khí, đám Tây Môn cầu xin thay, làm nhóm Bạch Vỹ cảm động, anh cho tiền bọn họ, bọn họ sẽ càng cảm động hơn. Và như thế thì, có thể nói là Tư Mã Trưởng Phong đã mang đến lợi ích cho Lang Quân”.
Nam Cung Diệc Phi im lặng lắng nghe. Tối hôm Đông Phương Hạ về nhà, cô thấy anh gài bẫy chú hai mình, biết anh là người lắm mưu nhiều kế, nhưng không ngờ lại đến mức độ này. Mỗi một chuyện xảy ra tối nay đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, chỉ cần sai một ly là sẽ đi một dặm. Muốn thành công thì phải hiểu suy nghĩ trong lòng đối phương, huống chi còn là trong tình huống nguy cấp như thế. Trời đất ơi, chồng tương lai của mình thật đáng sợ, gặp nguy không loạn, còn có thời gian lên kế hoạch.
Nam Cung Diệc Phi nhìn Đông Phương Hạ với vẻ sùng bái, bất chợt, cô nghĩ tới điều gì đó, bèn hỏi: “Anh gài bẫy đám Bạch Vỹ như thế, để bọn họ gia nhập vào Lang Quân, một ngày nào đó mà biết chân tướng, anh không sợ bọn họ phản bội, mang tới tai nạn cho Lang Quân sao?”
“Không đâu, trước khi bọn họ gia nhập vào Lang Quân, chúng ta là kẻ địch, đừng nói là gài bẫy bọn họ, cho dù anh giết bọn họ thì bọn họ cũng không nói được gì, bởi vì là kẻ địch thì chỉ có một bên được sống sót, đó là quy tắc sinh tồn. Khi bọn họ đã gia nhập vào Lang Quân, vậy thì đó chính là đồng đội của anh, với đồng đội, anh có thể giao cả mạng sống của mình cho họ. Em nghĩ xem, liệu mình có thể phản bội một người coi mình là đồng đội, có thể giao cả mạng sống cho mình được không? Huống chi bọn họ còn xuất thân từ quân nhân nữa”.
Nam Cung Diệc Phi đăm chiêu gật đầu, sau đó nói tiếp: “Nếu thế thì vì sao anh còn thả Tu Kiệt đi?”
“Hắn không sống nổi đâu. Anh tin nhà họ Tư Mã sẽ nhanh chóng biết chuyện đám Bạch Vỹ gia nhập vào Lang Quân, tối nay Tu Kiệt làm nhiệm vụ thất bại, đương nhiên hắn sẽ kiếm cớ để giữ mạng. Nhà họ Tư Mã biết chuyện về nhóm Bạch Vỹ, ắt sẽ giết Tu Kiệt, như vậy mới có thể mua chuộc lòng người, làm người của bọn họ yên tâm. Sau này, nếu chuyện về nhóm Bạch Vỹ bị lộ, nhà họ Tư Mã cũng có thể đẩy hết trách nhiệm lên người Tu Kiệt, hắn chết rồi, chân tướng cũng bị chôn vùi. Tất nhiên là nhóm Bạch Vỹ sẽ càng hận nhà họ Tư Mã hơn, đã thế còn cảm nhận được sự nhiệt tình của các anh em trong Lang Quân, ha ha… Chắc là em cũng đoán được chuyện đằng sau rồi”.
Quả thực là Nam Cung Diệc Phi phục Đông Phương Hạ sát đất. Anh tính đến hết mọi chuyện, ngay cả chuyện trong tương lai cũng tính cả rồi, một người mới hai mươi mốt tuổi lại có mưu kế đến thế sao? Nhà họ Tư Mã đối đầu với nhà họ Đông Phương, rốt cuộc có bao nhiêu phần thắng đây? Chỉ một mình Đông Phương Hạ là đủ để xử đẹp bọn họ rồi.
“Đúng là hồ ly, lắm mưu nhiều kế”.
Diệc Phi cắn răng, nhìn biểu cảm tươi cười của Đông Phương Hạ, cô chỉ nói ra được mấy chữ này rồi bất chợt hỏi: “Bây giờ đi đâu đây? Không còn sớm nữa, về muộn thì dì sẽ lo lắng đấy”.
“Anh thế này thì làm sao về được, để mẹ nhìn thấy vết thương của anh thì lại nói anh mất, anh không thể để bọn họ lo lắng được. Ừm, thế này đi, anh đưa em về trước rồi đi sau, dù sao mẹ cũng lo lắng cho em thôi, chứ không phải anh”.
“Anh nhìn anh ấm ức chưa kìa, lại còn ghen nữa”, Diệc Phi nở nụ cười, cảm thấy Đông Phương Hạ thật đáng yêu. Cô trầm ngâm nói: “Anh gọi điện thoại cho dì, nói là đêm nay em đi cùng anh, không về nhà nữa. Vết thương của anh phải thay thuốc, em ở bên chăm sóc anh, kẻo anh lại bất cẩn làm vết thương trở nên nghiêm trọng hơn”.
Đêm nay không về, đi cùng mình! Hay là Diệc Phi muốn abc xyz? Đông Phương Hạ cười gian.
Nhìn nụ cười ấy của Đông Phương Hạ, Nam Cung Diệc Phi biết anh lại đang nghĩ lung tung, khuôn mặt không khỏi ửng đỏ: “Gọi đi mau lên, anh ngây ra đó làm gì!”
“Ờ”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT