Vừa nãy từ chỗ An Nhiên, Diệc Phi được biết Đông Phương Hạ rất bận! Sáng nay Lang Quân mở cuộc họp, Đông Phương Hạ còn giết người! Cuối cùng phải chữa bệnh cho anh em của anh, lúc này thấy đôi mắt của Đông Phương Hạ có tia máu đỏ, cô đau lòng! Đông Phương Hạ thực sự rất tốt, biết chăm sóc người khác, chỉ là cái miệng hơi xấu xa, tuy không phân biệt hoàn cảnh, nhưng cũng là thể hiện tình yêu với mình! Thế nên, Diệc Phi cũng không trách Đông Phương Hạ, mỉm cười, nhận lấy bó hoa.

Cả đồng nghiệp nam và nữ của Diệc Phi thấy vậy, đều ngưỡng mộ và đố kỵ! An Nhiên cười ha ha, cầm tờ khai mẫu của mình rồi ngồi điền vào.

Đông Phương Hạ thấy Diệc Phi vẫn đang bận, cũng không làm phiền cô, ngồi vào vị trí thuộc về Diệc Phi, vừa uống trà đắng mà Diệc Phi bưng tới, vừa rung đùi, mở máy tính bảng của Diệc Phi ra chơi game! Thật ung dung tự tại!

Nam Cung Diệc Phi thấy vậy cũng không quản Đông Phương Hạ, anh bận cả một ngày, cũng nên để anh giải trí một lúc! Thế là, cô ngồi một bên hướng dẫn An Nhiên điền tờ khai.

Văn phòng là nơi làm việc, đâu có ai nghĩ Đông Phương Hạ lại ngạo mạn như vậy! Lúc ban đầu, Đông Phương Hạ chỉ uống trà, chơi game! Nhưng chỉ mấy phút, Đông Phương Hạ lại mở nhạc, mở âm thanh to hết cỡ, còn huýt sáo, nằm ngả ngốn trên ghế của Diệc Phi, hai chân gác lên bàn làm việc, không ngừng gõ theo giai điệu!

Nếu lời nói vừa nãy của Đông Phương Hạ khiến đồng nghiệp của Diệc Phi ngạc nhiên, thì biểu hiện hiện tại của Đông Phương Hạ, lại khiến họ thầm thấy kỳ lạ! Bạn trai của Nam Cung Diệc Phi quá ngông cuồng rồi, đến đây tặng hoa đã vi phạm quy định của trường học rồi, nghe nhạc thì thôi đi, còn mở tiếng to hết cỡ, có lẽ không lâu nữa, chủ nhiệm sẽ đến giáo huấn! Đến lúc đó không hay, mất luôn bát cơm.

An Nhiên nhìn Đông Phương Hạ với ánh mắt sùng bái, Nam Cung Diệc Phi bất lực đứng lên, vặn nhỏ âm thanh lại!

“Đừng làm ảnh hưởng đến giáo viên hướng dẫn khác, em sắp làm xong rồi! Anh đợi một chút!”

Đông Phương Hạ liếc nhìn mấy giáo viên hướng dẫn đang ngạc nhiên nhìn, cười nói với Diệc Phi: “Không sao, em cứ làm đi, không vội”.

Ngoài hành lang, chủ nhiệm Phán nghe thấy tiếng nhạc vội vàng đi đến, định xem xem văn phòng nào mở nhạc! Khi phát hiện là văn phòng của Nam Cung Diệc Phi, ông ấy do dự! Ngộ nhỡ là Nam Cung Diệc Phi mở, đi vào trách phạt không phải là tự rước khổ vào thân! Không đúng, tuy thân phận thế lực của Nam Cung Diệc Phi hiển hách, nhưng trước nay không như vậy!

Thế là, chủ nhiệm mang theo tâm lý hiếu kỳ liếc nhìn vào từ bên ngoài cửa! Sau khi nhìn thấy đại thần Đông Phương Hạ nằm ở đó, lập tức rụt cổ, quay người nhanh chóng bỏ đi.

Buồn cười, không bỏ đi lẽ nào muốn động vào cậu Đông Phương sao! Nam Cung Diệc Phi còn dễ nói, nhưng cậu Đông Phương thì không dễ nói! Ai biết cậu ấm này không vui là đập bát cơm của mình lúc nào.

Trương Hàm vẫn đợi bên ngoài nhìn thấy chủ nhiệm từ từ đến rồi vội vàng bỏ đi, lập tức thấy nghi hoặc, vừa nãy tiếng nhạc to như vậy, vốn nghĩ Đông Phương Hạ sẽ bị đuổi ra ngoài, nhưng sự việc lại không như mọi người nghĩ! Bao gồm cả chủ nhiệm của Nam Cung Diệc Phi, thỉnh thoảng họ liếc nhìn hướng cửa, nhưng đợi hồi lâu, ngoại trừ chủ nhiệm lặng lẽ nhìn một cái xong cũng không có ai đến, cô ta liền nhìn Đông Phương Hạ, thầm đoán thân phận của Đông Phương Hạ, ngay cả chủ nhiệm cũng không dám vào.

Một lúc sau, Diệc Phi đi đến trước mặt Đông Phương Hạ, tắt tiếng nhạc, nói nhỏ: “Việc thôi học của An Nhiên đã giải quyết xong rồi, anh có thể đưa cậu ta ra nước ngoài bất cứ lúc nào!”

“Hiệu suất rất nhanh mà!”, Đông Phương Hạ khen ngợi nhìn Diệc Phi, sau đó, lấy một tấm thẻ từ ví tiền ra, ném cho An Nhiên: “Cậu nhóc, cậu không còn nhiều thời gian, tấm thẻ này hình như có hơn một triệu! Mật mã là sáu số một, cầm đưa người yêu đi chơi vui vẻ hai ngày, sau đó tôi phái người đưa cậu đến Châu Úc. Ồ, đúng rồi, Trương Hàm đang đợi cậu bên ngoài, mau đi đi!”

Nghe thấy Trương Hàm đang ở bên ngoài, An Nhiên cũng không màng cảm ơn Đông Phương Hạ, cầm thẻ chạy ra ngoài!

Mấy giáo viên hướng dẫn thấy Đông Phương Hạ cho An Nhiên hơn một triệu như ném một tờ giấy, hai con mắt trừng mở thật to, giáo viên hướng dẫn nữ cảm thấy hành động của Đông Phương Hạ thật tuyệt! Đúng là ngầu quá!

“Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng!”, Nam Cung Diệc Phi lẩm bẩm.

Đông Phương Hạ cùng Nam Cung Diệc Phi ra khỏi đại học Yên Kinh, anh lại cảm thấy một luồng sát khí sắc bén! Lần này, không chỉ vậy, anh còn ngửi thấy mùi nguy hiểm, có không ít người nhằm vào mình.

Trong xe, Diệc Phi vui vẻ ôm bó hoa mà Đông Phương Hạ tặng cô, ngồi trên vị trí lái phụ, yên lặng ngắm Đông Phương Hạ.

“Nhìn anh làm gì! Cuồng trai à!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play