Hạ Dương Đức này, rốt cục ông ta có ý gì! Tại sao ông ta muốn giúp mình, ông ta không phải là thầy của ông chủ sao? Chú Quyền hơi mơ hồ, nhưng ông ta hiểu một điều, bất kể mình lựa chọn thế nào cũng là con đường chết!  

“Ông Hạ, tôi không phải nội gián! Tôi nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này, rốt cuộc là ai đang hãm hại tôi!”  

“Tôi tin ông không phải, nhưng bây giờ đã không còn tác dụng rồi! Chỉ có ông đưa người nhà của ông cùng trốn khỏi đây, mà còn phải thật nhanh, nếu không, tôi dám bảo đảm ông chủ sẽ khống chế người nhà của ông, rời khỏi đây, tạm thời bảo toàn tính mạng rồi điều tra cũng không muộn”.  

Chú Quyền nghe thấy Hạ Dương Đức muốn mình trốn khỏi đây, ông ta lắc đầu: “Không… nếu tôi trốn khỏi đây thật, chính là sợ tội bỏ trốn, một khi ông chủ hạ lệnh, thì cho dù tôi và người nhà của tôi đi đến chân trời góc bể, cũng sẽ bị truy sát!”   

“Ông họ Quyền này, bây giờ đã là lúc nào rồi ông còn quan tâm những việc này! Ông chủ bất nhân, ông còn niệm tình nghĩa cái gì, để rừng còn xanh, sợ gì không có củi đốt, con trai, con dâu, cháu nội của ông, lẽ nào ông muốn nhìn ông chủ hạ lệnh giết chết bọn họ sao!”  

Tính cố chấp của chú Quyền khiến Hạ Dương Đức gào lên!  

Chú Quyền nghe thấy lời của Hạ Dương Đức, trong đầu chú Quyền liền hiện lên cảnh người thân của mình bị các hộ vệ đánh thành cái sàng! Nghĩ đến đây, toàn thân chú Quyền tỏa ra sát khí sắc bén, ánh mắt già nua hiện lên tia đỏ máu, cắn răng, tiến lên nắm lấy cánh tay của Hạ Dương Đức.  

“Ông Hạ, ông là thầy của ông chủ, có uy vọng cao trong nhà họ Bek, nếu bây giờ có người có thể giúp tôi rửa sạch nỗi oan khuất này, người đó chính là ông, ông giúp tôi đi!”  

Hiển nhiên lời cầu xin của chú Quyền nằm trong dự liệu của Hạ Dương Đức, ông ta gật đầu nói: “Không chỉ có ông chủ nghi ngờ ông, ngay cả cậu chủ cũng nghi ngờ ông! Hôm nay cậu chủ đến chỗ tôi nói với tôi, bảo tôi để ý ông, ông là nội gián! Cho nên, con đường duy nhất bây giờ của ông chính là bắt giữ người có thân phận nhất trong nhà họ Bek, uy hiếp ông chủ, để ông ta thả cả nhà ông rời khỏi đây!”  

“Cái gì? Cậu chủ cũng nghi ngờ tôi?”, chú Quyền kinh ngạc.  

“Không chỉ như vậy, sau khi cậu chủ rời khỏi chỗ tôi, tôi còn thấy cậu ấy đi về khu phía Tây, có lẽ là muốn điều động người của đội quân Ngân Vũ Tiễn; lão Quyền, đội quân Ngân Vũ Tiễn đều là người thế nào, không cần tôi nói với ông chứ, một khi bọn họ ra tay, ông xong đời rồi”.  

Chú Quyền nghe thấy lời của Hạ Dương Đức, bất lực ngồi trên sofa, ánh mắt trống rỗng, nói: “Ông chủ và cậu chủ muốn tôi làm phản! Nếu trước sau đều là cái chết, thì đừng trách tôi ác, cả đời Quyền Hạo Không tôi trung thành, cuối cùng lại rơi vào kết cục bị nghi là nội gián. Ông Hạ, trong nhà họ Bek, người có thể khiến ông chủ quan tâm chỉ có hai người, Bek Er và Bek Ji, bên cạnh Bek Er có hai cao thủ Dạ Nguyệt và Dạ Vân, còn có cao thủ đỉnh cao siêu cấp như Zag, bắt giữ cô ta, còn khó hơn lên trời. Còn Bek Ji, không nói bên cạnh Bek Ji đều là cao thủ, chỉ dựa vào võ công của cậu ta, cho dù Quyền Hạo Không tôi tự nhận võ công cao cường, nhưng trong một chốc cũng không trị được cậu ta. Muốn uy hiếp ông chủ, thì đừng mơ tới! Ông nói tôi phải làm thế nào?”  

Chú Quyền bất lực! Hạ Dương Đức lại lắc đầu, nói: “Ông không động được vào ông chủ và Bek Er, nhưng Bek Ji thì khác! Trước đây cậu ta là cao thủ, đừng nói trong một chốc lát ông không trị được cậu ta, mà còn sẽ kinh động đến hộ vệ, ngay cả tôi cũng không làm được. Nhưng bây giờ khác rồi! Bek Ji đã mất hết nội công, cậu ta không có mạch tượng, không có hô hấp, không khác gì người chết, hiện tại cậu ta chỉ còn lại võ công quyền cước. Nhưng không có nội công hỗ trợ, lẽ nào Quyền Hạo Không ông còn sợ tên nhóc Bek Ji đó sao!”  

Chú Quyền nghe xong, con mắt sáng bừng, sau đó lại ỉu xỉu: “Nếu lời ông nói là đúng, Bek Ji là mục tiêu tốt nhất để ra tay! Nhưng bây giờ tôi đã bị ông chủ cấm nhốt tại đây, không ra ngoài được”.  

“Việc này không phải vấn đề! Tôi đổi quần áo của tôi cho ông, ông mặc vào rồi đi ra ngoài, ánh đèn bên này mờ tối, lúc ra ngoài ông cúi đầu thấp xuống, như vậy, các hộ vệ sẽ nghĩ rằng tâm trạng tôi sa sút, không phát hiện được đâu! Dù sao mọi người đều biết quan hệ giữa chúng ta rất tốt, tôi biết ông là nội gián, trong lòng sẽ buồn bã”.  

“Cách này không tồi, nhưng một khi tôi đưa người nhà của tôi bỏ trốn, ông sẽ bị liên lụy, tôi không muốn để ông đã lớn tuổi mà còn chịu tội cùng tôi!”, chú Quyền lo lắng.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play