Hạ Dương Đức nghe thấy giọng nói bực bội của Đông Phương Hạ, nhìn Đông Phương Hạ một cái, rút hết từng cây kim bạc trên người Đông Phương Hạ ra!
“Cậu nhóc, cậu không những không có mạch tượng, không có hô hấp, cơ thể không có nhiệt độ, ngay cả nội công mạnh mẽ trước đây của cậu hình như cũng không còn! Cậu bây giờ hoàn toàn là một kẻ vô dụng! Sau này khi ra ngoài phải cẩn thận, đừng để kẻ thù của cậu hãm hại”.
Đông Phương Hạ vừa mặc áo vừa nói: “Không sao, người khác sẽ không có cơ hội!”
“Rốt cuộc cậu đã trải qua chuyện gì, sao mấy tháng không gặp, cậu lại trở thành như này!”
Đông Phương Hạ nghe xong cười ha ha: “Cũng không phải ông không biết tôi có nhiều kẻ thù, chỉ hơi lơ là một chút liền bị người khác đánh thương nặng, không có gì đáng tò mò, bây giờ tôi vẫn còn sống đã là may mắn trong sự không may rồi!”
Quan hệ giữa Đông Phương Hạ và Hạ Dương Đức rất tốt, tại sao anh phải nói dối để lừa gạt ông lão này! Lẽ nào Hạ Dương Đức không đáng tin.
Hạ Dương Đức biết Đông Phương Hạ nhiều kẻ thù, ông ta vốn lo lắng Đông Phương Hạ sẽ không chấp nhận được lời vừa nãy của ông ta, nhưng phát hiện Đông Phương Hạ rất nhản nhiên chấp nhận sự thực này, ông ta gật đầu, lại hỏi: “Vừa nãy cậu đến phòng làm việc của ông cụ, chính là vì chuyện này sao?”
“Không phải, chuyện đó còn quan trọng hơn chuyện của tôi nhiều!”
“Vậy sao, nhóc con, không phải cậu lừa tôi chứ!”
Hạ Dương Đức lập tức có hứng thú, ông ta rất muốn biết có chuyện gì còn quan trọng hơn cả chuyện của cậu chủ Bek Ji.
Đông Phương Hạ nhìn ánh mắt của Hạ Dương Đức, vẻ mặt của anh hơi khó xử, do dự một lúc mới nói: “Ông lão, theo lý thì tôi không nên nói chuyện cơ mật với ông, nhưng ông ở nhà họ Bek nhiều năm, vừa vất vả vừa có công lớn với nhà họ Bek, lại là thầy của ông nội tôi, tôi nói thật với ông vậy!”
“Muốn nói cứ nói, đừng nhiều lời!”
Hạ Dương Đức hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn thận trọng. Dù sao chuyện lớn của nhà họ Bek, ông ta không thể không quan tâm.
Đông Phương Hạ thu lại nụ cười, trầm ngâm nói: “Có người muốn diệt nhà họ Bek! Trăm năm trước đã phái gián điệp trà trộn vào, mấy năm nay hắn biết rõ gốc rễ mọi chuyện của nhà họ Bek! Ông nội đã điều tra được nên mới gọi tôi là vì chuyện này!”
Hạ Dương Đức nghe thấy Bek Hua Rong đã điều tra được nội gián là ai, trong ánh mắt của ông ta hiện lên vẻ nghi hoặc, vội nói: “Ông cụ đã điều tra được nội gián. Là ai? Tôi đi giết hắn ta”.
Đông Phương Hạ nhìn thấy rõ hết thay đổi trên khuôn mặt của Hạ Dương Đức, nghe thấy lão già mà không chết này muốn đi giết nội gián, ánh mắt của Đông Phương Hạ trở nên khó chịu, trầm ngâm nói: “Ông đừng kích động, ông nội đã tìm nói chuyện với hắn rồi!”
“Cậu nói nội gián là… là… lão… Quyền… Quyền…”
Vừa nãy Hạ Dương Đức ở chỗ tòa biệt thự chính, tận tai nghe thấy cuộc trò chuyện của Đông Phương Hạ và chú Quyền, lại tận mắt nhìn thấy chú Quyền đi vào! Lúc này ông ta nghe thấy lời của Đông Phương Hạ, liền thở nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng khó mà tin được! Dù sao chú Quyền đã ở nhà họ Bek rất nhiều năm, ông cha cũng là người của nhà họ Bek.
Đông Phương Hạ nghe đến chú Quyền, đau lòng như có hàng ngàn hạng vạn con kiến đang gặm nhấm, Nuốt nước bọt một cách khó khăn, nói: “Tôi cũng không tin chú Quyền là nội gián, nhưng chúng tôi đã đủ chứng cứ, ông lão, đừng để lộ ra ngoài”.
Tuy Hạ Dương Đức thích gây chuyện với Đông Phương Hạ, nhưng việc quan trọng này, đương nhiên ông ta sẽ không nói ra ngoài! Ông ta gật đầu, hình như nghĩ đến điều gì, lập tức nói với Đông Phương Hạ: “Lão Quyền có biết chuyện cậu bị mất nội công không?”
“Chắc là biết, chú Quyền cũng là cao thủ, chuyện nhỏ này của tôi giấu được đôi mắt tinh tường của ông ta sao!”
“Nếu lão Quyền biết cậu đã mất đi nội công! Trước đó ông lão lại tìm đến nói chuyện, để ông ta phát hiện ra điều gì, thì sự việc không dễ rồi! Cậu nhóc, sao cậu làm việc kích động như vậy. Một khi lão họ Quyền cảm thấy nguy hiểm, ở nhà họ Bek, người có thể để ông ta an toàn rời khỏi đây chỉ có cậu, cậu mất đi nội công, không phải là đối thủ của lão Quyền, nếu ông ta uy hiếp cậu… vậy… cậu nói xem tôi nói cậu thế nào!”
Hạ Dương Đức đã phát điên rồi, đi qua đi lại không ngừng trước mặt Đông Phương Hạ, hiển nhiên là rất lo lắng!
Đông Phương Hạ thấy vậy, không nghĩ như vậy, cười nhạt một tiếng, nói: “Ông đừng lắc qua lắc lại trước mặt tôi, sự việc không nghiêm trọng như ông tưởng tượng! Tuy chú Quyền là nội gián, nhưng nhiều năm nay luôn ở nhà họ Bek, lẽ nào ông ta còn giết tôi!”
“Cái gì mà không nghiêm trọng như tôi tưởng tượng! Nhóc con, cậu quá non. Người ta ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm. Biết người biết mặt không biết lòng. Cậu hiểu không? Thật không biết thông minh trước đây của cậu chạy đi đâu rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT