*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe thấy vậy, Đông Phương Hạ dường như nghĩ đến điều gì đó! Hỏi: “Tên của chị ta là gì?”  

“Long Nhã Nhàn!”  

“Long Nhã Nhàn?”  

Đông Phương Hạ có chút dở khóc dở cười! Anh vẫn luôn hoài nghi thân phận của Long Nhã Nhàn không đơn giản, nhưng không ngờ Long Nhã Nhàn là người của gia tộc họ Long, còn là con gái út của Thất Trưởng Lão. Lẽ nào đây chính là ý trời sao! Chẳng trách lần đầu tiên mình nhìn thấy Long Nhã Nhàn lại cảm thấy sự tang thương, cô đơn, hiu quạnh trong ánh mắt của chị ta! Thì ra là như vậy.  

Nhìn thấy vẻ mặt của Đông Phương Hạ, Lãnh Lạc nghi hoặc hỏi: “Anh biết Long Nhã Nhàn?”  

“Không chỉ biết, mà còn có chút thân! Con gái của chị ta hiện tại đang ở chỗ mẹ của tôi”, Đông Phương Hạ đem tất cả những chuyện đã xảy ra từ lúc mình và Long Nhã Nhàn quen biết nhau kể cho Lãnh Lạc nghe.  

Nghe xong lời kể của Đông Phương Hạ, trong đôi mắt đẹp lạnh lùng của Lãnh Lạc thoáng chút kinh ngạc! Hỏi: “Nếu nói như vậy, người của Đại Trưởng Lão đã tìm được Long Nhã Nhàn! Long Nhã Nhàn đuổi theo, chắc hẳn là để con gái chị ấy không bị làm hại! Nhưng, chị ấy sẽ lành ít dữ nhiều. Chỉ là không biết chị ấy sẽ để danh sách đó ở đâu! Nếu là để trong quán cơm của chị ấy, chỗ đó đã bị thiêu hủy rồi”.  

Đột nhiên, trong đầu Đông Phương Hạ nghĩ đến buổi tối nhóm người Long Nhã Nhàn gặp phải tập kích, những lời BạchVỹ nói với mình, Long Nhã Nhàn đã đuổi theo! Trong hoàn cảnh như thế, chị ta sao lại có thể dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Bạch Vỹ và Đồng Đồng chứ! Lúc đó mình đã lầm tưởng ánh mắt của Long Nhã Nhàn là chị ta không yên tâm về Đồng Đồng, bây giờ nghĩ lại! Đông Phương Hạ mới biết hàm ý trong đó. Ngay lập tức, khóe miệng liền hiện lên nụ cười tà mị! Đôi mắt sâu híp lại.  

Nhìn thấy nụ cười này của Đông Phương Hạ, Lãnh Lạc khẽ ngây ra! Hỏi: “Có phải anh biết danh sách ở đâu không?”  

“Lúc trước không biết, bây giờ thì biết rồi!”  

“Ở đâu?”  

Lãnh Lạc vội vàng hỏi, dẫu sao danh sách đó cũng vô cùng quan trọng!  

Đông Phương Hạ nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang sốt ruột của Lãnh Lạc, thờ ơ nói: “Sao tôi phải nói cho cô biết!”  

“Bek Ji, đây là chuyện quan trọng! Anh nghiêm túc một chút, danh sách đó một khi rơi vào tay Đại Trưởng Lão, sau khi ông ta bí mật xử lí hết toàn bộ những người của ông ngoại tôi, chúng ta sẽ bị động! Ông ta làm gì chúng ta cũng không biết”.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play