Khoảnh khắc Vương Thiến Thiến nhìn thấy Lãnh Lạc, sắc mặt trở nên u tối bất định, ánh mắt hơi trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào Lãnh Lạc!  

Con mắt lạnh lùng của Lãnh Lạc lướt nhìn ba người Trương Vũ Trạch, Bạch Vỹ, Vương Thiến Thiến, cuối cùng đặt vào khuôn mặt tươi cười của Đông Phương Hạ, nói: “Nội công của anh bị tổn thương, hôm nay tôi tha cho anh, không ra tay với anh, nhưng bọn họ thì không được! Để công bằng, ba người bọn họ liên thủ có thể kiên trì ba mươi phút trong tay tôi, tôi sẽ nhường đường ngay lập tức!”  

Đông Phương Hạ nghe xong, đi lại gần Lãnh Lạc, mắng: “Bọn họ là người của tôi, muốn ra tay với bọn họ thì phải hỏi tôi có đồng ý hay không trước! Lãnh Lạc, bây giờ tôi không có thời gian lằng nhằng với cô! Cút xa một chút”.  

Đông Phương Hạ cũng muốn để ba người Trương Vũ Trạch, Bạch Vỹ, Vương Thiến Thiến giao đấu với Lãnh Lạc, nhưng tối qua toàn bộ bọn họ bị thương, làm sao hôm nay có thể ra tay được! Hơn nữa, Đông Phương Hạ lo lắng Lãnh Lạc trút cơn giận đối với mình lên người ba người Trương Vũ Trạch, lúc đó, ba người Trương Vũ Trạch sẽ phải chịu khổ! Làm không tốt, có lẽ Lãnh Lạc sẽ giết bọn họ cũng không biết chừng. Bởi vì tính khí của người phụ nữ này rất khó nắm bắt!  

Lãnh Lạc nghe thấy câu này của Đông Phương Hạ, hai “tòa núi” đầy đặn trước ngực phập phồng! Xem ra, cô ấy đã bị lời nói của Đông Phương Hạ chọc tức không nhẹ.  

“Ba người các anh dám lên không? Là đàn ông thì đứng ra!”, Lãnh Lạc không muốn nhiều lời với Đông Phương Hạ.  

“Có gì mà không dám, Vũ Trạch, lên!”  

Bạch Vỹ đã từng là vệ sĩ Trung Nam Hải! Trong lòng của bọn họ, có thể mất tất cả, nhưng không thể mất sự tôn nghiêm! Anh ta nghe thấy lời của Lãnh Lạc, liền cùng Trương Vũ Trạch đứng ra!  

Lãnh Lạc thấy vậy, cười lạnh lùng một tiếng, còn chưa đợi cô ấy đắc ý, giọng nói băng lạnh của Đông Phương Hạ vang lên!  

“Lui xuống! Hai người không phải là đối thủ của cô ta, để tôi!”  

Đông Phương Hạ suy nghĩ cho mấy người Trương Vũ Trạch và Bạch Vỹ, lo lắng Lãnh Lạc sẽ làm bọn họ bị thương, liền quát Trương Vũ Trạch và Bạch Vỹ lui xuống! Sau đó, anh quay người nhìn Lãnh Lạc: “Ra tay đi!”  

“Bek Ji, anh là đồ điên! Nội công của anh…”  

“Mẹ kiếp, cô câm miệng cho tôi, đừng cho rằng tôi không biết cô muốn làm gì! Cô không dám làm gì tôi, nên muốn mang anh em của tôi ra trút giận sao! Ra tay đi, tôi thay anh em nhận lời thách chiến của cô”.  

Đông Phương Hạ không đợi Lãnh Lạc nói liền quát lớn! Sắc mặt vô cùng băng lạnh.  

“Anh…”  

Lãnh Lạc sắp suy sụp rồi! Biết rõ nội công của Đông Phương Hạ đang bị tổn thương, cô ấy dám ra tay sao! Một khi đánh Đông Phương Hạ bị thương, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Cô ấy bất đắc dĩ, trừng mắt hằm hằm nhìn Đông Phương Hạ, quay người nhường đường. Đợi khi Đông Phương Hạ đi đến bên cạnh cô ấy, cô ấy kiềm chế cơn giận trong lòng, hỏi: “Viên thuốc tôi cho anh, anh đã uống chưa?”  

“Chưa, vứt đi rồi!”  

“Bek Ji… anh…”  

Lãnh Lạc bỗng nhiên thấy đau lòng, Bek Ji, tôi đối xử với anh thật lòng, anh lại đối xử với tôi như vậy, đàn ông trong thiên hạ không có ai là người tốt!  

Mấy người Trương Vũ Trạch thấy Lãnh Lạc muốn ra tay nhưng lại không dám, cũng không biết cô ấy và Đông Phương Hạ có quan hệ thế nào! Vương Thiến Thiến nhìn thấy cảnh này, trong lòng Vương Thiến Thiến dậy lên cơn sóng kinh ngạc! Với thân phận của Lãnh Lạc, có lúc nào chịu ấm ức như này!  

Lãnh Lạc chầm chậm đi theo phía sau mấy người Đông Phương Hạ, ngắm nhìn bóng dáng khiến người ta chỉ hận không thể chém ngay lập tức phía trước, trong lòng cô ấy cảm xúc lẫn lộn đan xen. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play