*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Phi Lang, đối phương có vũ khí! Không có cách nào đối đầu trực diện với bọn chúng, bây giờ phải làm thế nào? Huyết Lang bên đó…”, một người anh em chạy đến phía sau Trương Vũ Trạch, lo lắng hỏi.  

Trương Vũ Trạch cũng lo lắng việc này, ngay lập tức, quát lên với người anh em phía sau: “Tôi lập tức thông báo cho tổng bộ, bảo Tây Môn Kiếm và những người khác hành động! Các cậu nhanh đuổi theo, kết hợp với các anh em khác, nhất định phải tóm được Trụy Huyết!”  

“Vâng!”  

“Đứng lại!”  

Người anh em đó nhận lệnh của Trương Vũ Trạch còn chưa chạy được vài bước, lúc này, một giọng nói lạnh lùng ở một bên khác vang lên! Xuất phát từ ý thức tự bảo vệ bản thân, Trương Vũ Trạch và hơn chục anh em của Chu Tước Đường lập tức giải tán, sợ vũ khí trong tay kẻ địch sẽ cướp đi toàn bộ tính mạng của bọn họ! Sau đó, ánh mắt của mười mấy người nhìn chằm chằm đến đối phương.  

Vì trời tối, nhóm người Trương Vũ Trạch không nhìn rõ đối phương là ai, chỉ cảm thấy bóng dáng mang theo sát khí đó có chút quen thuộc!  

Đợi Trương Vũ Trạch và các anh em Chu Tước Đường phát hiện ra là ai, Trương Vũ Trạch liền nghi ngờ! Các anh em lại nới lỏng cảnh giác, bước lên chào hỏi: “Đường chủ!”  

Nhìn thấy là Dạ Phong, Trương Vũ Trạch nghi hoặc hỏi: “Dạ Phong, sao cô cũng ở đây? Sao lại không đuổi theo!”  

Dạ Phong không nói chuyện, mà nghiêng khuôn mặt xinh đẹp qua một bên! Trương Vũ Trạch và những người khác nhìn theo ánh mắt của Dạ Phong, lúc nhìn thấy Đông Phương Hạ hai tay đút túi quần, mang theo nụ cười tà mị, chậm rãi bước ra từ một bên, càng thêm kinh ngạc.   

Nhìn thấy Đông Phương Hạ, Trương Vũ Trạch nhíu mày! Huyết Lang và Dạ Phong sao lại ở đây, không phải lúc chiều bọn họ đã rời đi rồi sao! Nhưng, Huyết Lang và Dạ Phong xuất hiện ở đây, chắc chắn đã biết được chuyện vừa xảy ra. Huyết Lang sao lại để mặc cho Trụy Huyết rời đi, lẽ nào…  

Trương Vũ Trạch dường như đã hiểu ra gì đó! Nhưng hắn không thể tin được Huyết Lang vậy mà có thể khống chế được nhân vật như Trụy Huyết.   

“Huyết Lang”.  

Các anh em Chu Tước Đường cung kính chào hỏi! Đông Phương Hạ khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt còn đang nghi hoặc của Trương Vũ Trạch. Nói: “Vũ Trạch, việc này tôi nghĩ tôi không cần phải giải thích nữa, người thông minh như anh hẳn là đã hiểu! Biểu hiện vừa rồi của anh thậm chí còn tốt hơn những gì tôi nghĩ, vất vả cho anh rồi!”  

“Vũ Trạch hiểu! Nhưng Huyết Lang, Trụy Huyết có đáng tin không?”  

“Yên tâm, lần sau anh gặp lại Trụy Huyết, tôi nghĩ cô ta đã là người của mình rồi!”  

Nghe thấy vậy, Trương Vũ Trạch không dám nói thêm lời nào! Mưu tính và kế hoạch của Huyết Lang, mỗi một bước đều tính rất cẩn thận. Trụy Huyết là nhân vật số hai của “Phong Ba”, biểu hiện vừa rồi của mình là xuất phát từ trong lòng, mình không biết đây là cục diện mà Huyết Lang bày ra, người của “Phong Ba” sao có thể nghĩ ra được chứ. Huống hồ cảnh tượng còn như thật!   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play