*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Anh khóc đi, tôi mua cho viên kẹo ngay lập tức!”  

“Tôi không khóc, ai thèm viên kẹo mấy đồng đó của cậu!”, nếu câu đó không phải nói ra từ miệng Đông Phương Hạ, chắc chắn Trình Thành sẽ liều mạng với người đó.  

Đông Phương Hạ nhìn dáng vẻ lắc lư của Trình Thành, anh bật cười, giao các túi trong tay cho Trình Thành, nói: “Đóng thùng tử tế, ngày mai khi chúng ta đi thì mang theo!”  

“A… không phải chứ! Cậu chủ, cậu muốn mang những thứ này đi Châu Úc?”  

Đông Phương Hạ trừng mắt nhìn Trình Thành đang ngạc nhiên: “Sao nhiều lời như vậy, đây là đồ của em gái Vũ Trạch gửi cho An Nhiên! Cô gái nhà người ta đã lên tiếng nhờ rồi, tôi có thể không mang đi sao?”  

Đông Phương Hạ thật vô liêm sỉ, rõ ràng là anh hỏi Trương Hàm trước, bây giờ lại nói là Trương Hàm mở lời trước.  

Trương Vũ Trạch ở chỗ sofa nghe thấy em gái mình gửi đồ cho An Nhiên, vội vàng đi đến, sau khi xem là thứ gì, bất lực nói: “Tôi là anh trai nó, cũng chưa được đãi ngộ như vậy!”  

Đông Phương Hạ ngồi xuống, Tây Môn Kiếm đặt tài liệu trong tay xuống, nói với Đông Phương Hạ: “Cậu chủ, cậu đến thật đúng lúc! Tôi đang định gọi điện cho cậu!”  

“Có chuyện à? Ở đây không phải có Vũ Trạch và các anh sao! Các anh bàn bạc quyết định là được, có những chuyện không cần hỏi tôi!”, dáng vẻ bây giờ của Đông Phương Hạ, người không biết còn cho rằng anh là khách, đâu có giống như dáng vẻ Huyết Lang của Lang Quân.  

Nếu không phải là việc lớn, đương nhiên mấy người Tây Môn Kiếm sẽ không để Đông Phương Hạ bận tâm! Lập tức anh ta trầm giọng nói: “Tuy chúng tôi không điều tra rõ được Trịnh Hưng Hải đó biến mất khỏi Yên Kinh thế nào, nhưng điều tra được thân phận của hắn!”  

“Nhanh như vậy các anh đã điều tra được thân phận của Trịnh Hưng Hải rồi?”, Đông Phương Hạ nghi hoặc hỏi, sau đó thu lại vẻ phóng khoáng vừa nãy, đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm nheo lại, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lùng!  

Đông Phương Hạ rất tùy hứng, nhưng tất cả chuyện nghiêm túc, chuyện lớn, anh sẽ không coi nhẹ, nếu không, Lang Quân cũng sẽ không phát triển đến như vậy trong thời gian hơn hai tháng ngắn ngủi.  

Tai mắt của Đông Phương Hạ nhiều và tầm nhìn cũng rất rộng! Đừng thấy Đông Phương Hạ không ở tổng bộ của Lang Quân, nhưng có chuyện gì mà anh không biết!  

Tây Môn Kiếm trầm ngâm một lát, nói: “Không phải phía Nam có hai bang phái xã hội đen siêu cấp sao, Thanh Bang có thực lực khá mạnh, bang chủ Thanh Bang có hai con trai! Con trai lớn tên là Trịnh Hưng Hải, con trai thứ hai tên là Trịnh Hưng Ba! Theo tình báo phía Nam và nước ngoài, Trịnh Hưng Hải từ nhỏ sống ở nước ngoài, là người không thích cuộc sống đao súng, tuy hắn là con trai của bang chủ Thanh Bang, nhưng chưa từng tham gia tranh chấp trong thế giới ngầm! Còn em trai Trịnh Hưng Ba của hắn lại ngược lại với hắn, không những là người trong thế giới ngầm, còn là một kẻ tiểu nhân âm hiểm, vì để đạt được mục đích, bất chấp thủ đoạn! Đồng thời, Trịnh Hưng Ba còn là một dân chơi, thường xuyên ức hiếp phụ nữ”.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play