*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe được những giọng nói không mấy thiện cảm này, Đông Phương Hạ chậm rãi quay đầu lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nói: “Ồn ào cái gì! Mẹ kiếp ai dám nói thêm lời nào, ông đây sẽ ném người đó ra khỏi đây!”
Nói xong, Đông Phương Hạ lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu lại nói với cô nhân viên bán vé: “Không muốn chậm trễ thời gian thì nhanh lên chút!”
Nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của Đông Phương Hạ, cô nhân viên bán vé có chút bất lực, miễn cưỡng đưa cho Đông Phương Hạ ba tấm vé! Sau khi Đông Phương Hạ lấy được vé, khuôn mặt trắng ngần lại khôi phục dáng tươi cười mê hoặc lòng người!
Long Nhã Nhàn từ xa nhìn thấy cảnh này, bất lực lắc đầu! Mặc dù lúc bình thường Đông Phương Hạ có chút giảm bớt lại, nhưng dẫu sao cậu ta cũng là cậu ấm của Yên Kinh, vẫn có một chút tính khí của cậu ấm!
Có vị đại thần như Đông Phương Hạ, mấy người Long Nhã Nhàn bọn họ vào vườn bách thú vô cùng thuận lợi! Giữa chừng cũng có một vài người muốn ra mặt, liền bị ánh mắt lạnh lùng của Đông Phương Hạ làm cho sợ hãi đứng yên tại chỗ! Có điều, rất nhiều người là xem trọng vẻ mặt xinh đẹp của Long Nhã Nhàn!
Sau khi đến đây, Đồng Đồng càng thêm vui vẻ, Đông Phương Hạ và Long Nhã Nhàn mỗi người một bên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đồng Đồng, nhìn từ xa, giống như một nhà ba người! Đáng tiếc, với cách ăn mặc hôm nay của Đông Phương Hạ, trong mắt người ngoài, cùng Long Nhã Nhàn ở một chỗ chính là bông hoa lài cắm bãi phân trâu.
Dẫn Đồng Đồng đi chơi một vòng, Đồng Đồng liền tự mình chơi ở một bên! Lúc này, hai tay Đông Phương Hạ để trên lan can, đứng cùng Long Nhã Nhàn! Từ xa nhìn đến nụ cười ngây thơ hồn nhiên của Đồng Đồng.
Nhìn thấy con gái vui vẻ như vậy, trên khuôn mặt của Long Nhã Nhàn cũng hiện lên nét tươi cười hạnh phúc! Không qua bao lâu, cô ấy liền hy vọng có thể ở bên người mình yêu cả đời, cùng con của mình, sống một cuộc sống không tranh với đời, nhưng…
“Không ngờ Huyết Lang cũng có một mặt như vậy, còn yêu quý trẻ con nữa!”, không biết qua bao lâu, giọng nói trong trẻo của Long Nhã Nhàn vang lên bên tai Đông Phương Hạ.
Nghe thấy vậy, Đông Phương Hạ nghiêng khuôn mặt anh tuấn sang, ánh mắt nhìn chăm chú lên khuôn mặt trắng ngần của Long Nhã Nhàn! Cười nói: “Vốn cho rằng Nhã Nhàn chị là người phụ nữ không để ý đến tình cảm của người khác, ha ha…sao thế? Không nhìn thấy bố của Đồng Đồng!”
Nghe thấy Đông Phương Hạ nhắc đến bố của Đồng Đồng, ánh mắt Long Nhã Nhàn hiện lên một nỗi buồn khó nhận ra, lắc đầu nói: “ Thà không nói còn hơn dùng lời bịa đặt để lừa gạt cậu! Huyết Lang, tôi không phản đối Đồng Đồng gọi cậu là “bố”, bởi vì từ khi Đồng Đồng được sinh ra đã thiếu tình thương của bố, nhưng nếu cậu dám có ý đồ xấu với Đồng Đồng, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!”
“Chị đang uy hiếp tôi?”
Đông Phương Hạ biết Long Nhã Nhàn là một cao thủ, cho dù chưa từng nhìn thấy chị ta ra tay, nhưng đôi mắt có vẻ quyến rũ này, thật dọa người! Khóe miệng Đông Phương Hạ mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại có chút lạnh lẽo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT