Ngay sau đó, Đông Phương Hạ lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Hác Hiên! Nhưng gọi mấy cuộc đều không thấy bắt máy. Không gọi được cho Hác Hiên, Đông Phương Hạ lập tức gọi cho Dạ Phong! Điện thoại vừa được kết nối, Đông Phương Hạ không đợi Dạ Phong lên tiếng liền lớn tiếng nói: “Lập tức huy động tất cả người của chúng ta, dốc toàn lực tìm Hác Hiên cho tôi! Cho dù đào ba tấc đất, cũng phải tìm bằng được anh ấy cho tôi!”  

“Cậu chủ, xảy ra chuyện gì sao!”, ở đầu bên kia điện thoại, Dạ Phong lo lắng hỏi.  

“Bớt nói những lời vô ích, nhanh xử lí đi!”  

“Vâng!”  

Đông Phương Hạ vô cùng lo lắng cho Hác Hiên! Nếu Hác Hiên có sơ xuất gì, nghĩ không thông làm ra chuyện ngốc nghếch, cả đời này Đông Phương Hạ sẽ thật sự phải sống trong áy náy!  

Hác Hiên, em thực sự chưa bao giờ từng trách anh! Tình hình tối qua, em không thể làm khác! Nếu không giải quyết Văn Quân, về sau người chết sẽ là chúng ta, bởi vì cô ta là người của gia tộc thần bí!  

Gia tộc thần bí không chỉ muốn tiêu diệt Đông Phương Hạ em, mà còn muốn tiêu diệt nhà họ Bek, vì đại cục, em không thể tha cho Văn Quân! Sao anh không thể hiểu cho em một chút chứ.  

Đông Phương Hạ buồn bã xuống núi, bước chân của anh nặng nề! Hai tay đút túi quần, đôi mắt thoáng buồn! Đúng lúc này, điện thoại trong túi vang lên! Đông Phương Hạ tưởng là Dạ Phong gọi đến, nào ngờ thấy trên màn hình lại hiển thị một số điện thoại lạ.  

“A lô, ai đó?”  

“Bố…hi hi…đoán xem con là ai?”,  một giọng nói ngọt ngào êm tai truyền đến tai Đông Phương Hạ thông qua tín hiệu không dây.  

Nghe thấy có người gọi mình là “bố”, Đông Phương Hạ ban đầu hơi ngớ ra, sau đó cười nói vào điện thoại: “Không biết, xin hỏi là công chúa nhỏ nhà ai đó!”  

“Bố, con là Đồng Đồng!”  

“Ồ…hóa ra là công chúa nhỏ nhà chúng ta! Đồng Đồng, sao con lại có thời gian gọi cho bố vậy?”  

Tâm trạng của Đông Phương Hạ không tốt, nhưng không cần thiết phải thể hiện cho một đứa trẻ thấy! Vì vậy, Đông Phương Hạ cười lên.  

“Đồng Đồng nhớ bố rồi, nên gọi điện thoại cho bố, bố, bố có thời gian không? Hôm nay mẹ không bán hàng, mẹ và con muốn ra ngoài chơi”.  

Nghe thấy Đồng Đồng muốn ra ngoài chơi, Đông Phương Hạ liền hiểu ý của cô bé! Chính là muốn bảo mình cùng bọn họ đi ra ngoài chơi. Nhưng, mình còn đang lo lắng cho Hác Hiên, vào lúc này mình làm gì có tâm trạng vui vẻ đi chơi chứ! Nếu không đi, Đông Phương Hạ sợ sẽ làm cô bé mất hứng!  

Do dự một chút, Đông Phương Hạ nói: “Đồng Đồng, con với mẹ đợi thêm một chút nữa nhé, bố xử lí xong việc bên này sẽ qua!”  

“Được ạ…bố, bố đừng vội, con với mẹ đợi bố!”, Đồng Đồng nói xong liền cúp điện thoại, giống như sợ Đông Phương Hạ sẽ đổi ý vậy.  

Nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng “tút tút”, Đông Phương Hạ cười bất lực! Cất điện thoại, đi xuống núi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play