*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù Huyết Minh kiêu ngạo, nhưng đối với các lãnh đạo cấp cao của Lang Quân, anh ta sẽ không ngạo mạn, sau khi gật đầu chào hỏi nhóm người Hồ Ngạn Hạo, liền rời tầm mắt nhìn đến hai chị em Dạ Ảnh và Dạ Phong!  

“Hai em gái, những năm này may mà có hai em giúp đỡ cậu chủ! Anh Minh ở đây cảm ơn hai em trước!”                “Đây đều là những việc chị em chúng em nên làm, anh Minh, anh khách sáo quá rồi!”  

Mặc dù chị em Dạ Ảnh đã đến Yên Kinh vài năm, nhưng bọn họ vẫn luôn nhớ đến Huyết Minh! Lúc ở Châu Âu, Huyết Minh và Huyết Niết đều vô cùng uy phong.  

Huyết Minh gật gật đầu: “Em gái tốt”.  

Lúc này, Bạch Vỹ nháy mắt với Tây Môn Kiếm, ý bảo Tây Môn Kiếm dẫn lời để mình và Huyết Minh giao lưu nhiều hơn chút! Tây Môn Kiếm lắc lắc đầu, trịnh trọng giới thiệu Bạch Vỹ với Huyết Minh một lần nữa!                Lúc Huyết Minh, Tây Môn Kiếm, Bạch Vỹ bọn họ nói chuyện với nhau, Hác Hiên cô đơn xoay người, đến cả chào hỏi cũng không, một mình bước ra khỏi đại sảnh!  

Đông Phương Hạ vẫn luôn chú ý đến Hác Hiên, lúc nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của Hác Hiên đã biết Văn Quân đã làm anh ấy tổn thương sâu sắc, lúc này nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của Hác Hiên, trong lòng Đông Phương Hạ cũng khó chịu! Vội vàng theo ra ngoài.  

“Hác Hiên!”  

Đông Phương Hạ ở phía sau Hác Hiên gọi lớn một tiếng. Nghe thấy giọng nói có chút run run của Đông Phương Hạ, trong lòng Hác Hiên khó chịu giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang gặm nhấm, lồng ngực vô cùng đau đớn! Muốn quay đầu lại, nhưng cuối cùng vẫn không quay lại nhìn Đông Phương Hạ.  

Không phải Hác Hiên không hiểu cho Đông Phương Hạ, mà là cảm thấy không còn mặt mũi nào nhìn người anh em tốt này!   

Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy luôn lo lắng cho mối quan hệ giữa Đông Phương Hạ và Hác Hiên, lúc nhìn thấy Đông Phương Hạ đi theo ra, gọi Hác Hiên, mà Hác Hiên phớt lờ Đông Phương Hạ, hai cô đưa mắt nhìn nhau, đi đến bên cạnh Đông Phương Hạ, đứng cùng Đông Phương Hạ.  

Chuyện xảy ra tối nay, trong lòng Đông Phương Hạ rất rõ, về sau e rằng Hác Hiên sẽ không muốn nhìn thấy mình nữa! Bốn anh em trước đây, sáu năm trước đã mất đi một người, thời gian trước Hạo Kiệt đã xuống phía Nam, mà nay, Hác Hiên…  

Nghĩ đến những điều này, Đông Phương Hạ cảm thấy mình thật cô đơn, có địa vị cao thì sao chứ! Đến cuối cùng các anh em vẫn mỗi người một ngã.  

“Đông Phương Hạ, Hác Hiên anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!”  

Diệc Phi lo lắng hỏi, đồng thời, cô cũng lo cho người đàn ông mình yêu. Mặc dù Đông Phương Hạ che giấu rất kỹ, nhìn bề ngoài không thấy bất kỳ buồn bã nào, nhưng Diệc Phi và Lăng Vy đều biết, Đông Phương Hạ là một người trọng tình nghĩa!  

Đông Phương Hạ lắc lắc đầu! Thở dài nói: “Từ trước đến nay, anh hùng đều khó qua ải mỹ nhân!”, nói xong, Đông Phương Hạ bước ra ngoài, đi đến đại sảnh tầng một, trong đám đông, lúc Đông Phương Hạ không nhìn thấy bóng dáng Hác Hiên đâu, lại nhìn thấy Dương Quang Chiếu của Thanh Long Đường canh giữ ở cửa lớn! Đông Phương Hạ lập tức chạy qua.  

“Huyết Lang!”  

Các anh em nhìn thấy Đông Phương Hạ dường như có chút lo lắng, còn chạy về phía bọn họ! Ban đầu khẽ ngây ra một chút, sau đó cúi đầu chào.  

Đứng ở đầu phố rực rỡ ánh đèn neon, Đông Phương Hạ vẫn không nhìn thấy Hác Hiên đâu! Xe cộ qua lại như nêm, lúc này, Đông Phương Hạ thực sự lo lắng!  

“Đi rồi! Đừng lo lắng, anh đã phái người bí mật bảo vệ anh ấy! Đi thôi, chúng ta đi lên, bọn họ vẫn đang đợi chúng ta ở bên trên!”  

Diệc Phi và Lăng Vy gật gật đầu, nhưng Đông Phương Hạ ôm hai cô gái đi lên còn chưa bước được hai bước, đột nhiên, Đông Phương Hạ ngửi thấy một luồng sát khí lạnh lẽo! Lập tức vội vàng kéo Diệc Phi và Lăng Vy đến sau mình, quay đầu nhìn lại!  



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play