*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tây Môn Kiếm thấy Điện Thiểm lại khống chế Hác Hiên để uy hiếp mình, anh ta liền dừng lại, tay nắm thanh kiếm dài, lùi lại hai bước, quay đầu nhìn Đông Phương Hạ!
Bất kể thế nào Hác Hiên cũng là anh em nhiều năm của cậu chủ nhà mình, bây giờ Hác Hiên sống hay chết, Tây Môn Kiếm phải hỏi ý của Đông Phương Hạ, bởi vì anh ta biết Hác Hiên yêu Văn Quân sâu đậm nên mới dẫn đến cục diện hiện tại.
Điện Thiểm khống chế Hác Hiên, bề ngoài Đông Phương Hạ rất bình tĩnh, nhưng lúc này sát ý trong lòng bỗng tăng lên không ít, trong lòng Đông Phương Hạ chưa từng trách Hác Hiên, bởi vì anh biết những người chìm vào biển tình sẽ có phản ứng thế nào, huống hồ Đông Phương Hạ có thể hiểu được tâm trạng của Hác Hiên!
Đông Phương Hạ không phản ứng, không có nghĩa là các anh em không phản ứng, vừa nãy Hác Hiên vì Điện Thiểm mà không tiếc trở mặt với Đông Phương Hạ, mới được bao lâu, Điện Thiểm lại vì sự an toàn của mình, bắt giữ Hác Hiên để uy hiếp Đông Phương Hạ! Các anh em cũng không hiểu nổi.
Không chỉ các anh em không hiểu nổi, Hác Hiên bị bắt giữ càng không hiểu nổi! Ngửi mùi nước hoa của Điện Thiểm, Hác Hiên từ từ quay đầu, nhìn Điện Thiểm bằng vẻ mặt đau khổ, ánh mắt của Hác Hiên trở nên trống rỗng, vô hồn! Anh ta rất khó tin được người phụ nữ mà mình yêu sâu đậm lại phản bội mình, lừa gạt mình, thậm chí bắt giữ mình!
“Tại sao? Tại sao lại lừa anh? Tại sao lại đối xử với anh như vậy? Khiến anh trách oan anh em, trở mặt với anh em!”, giọng của Hác Hiên nghẹn lại, hơi thê lương.
Ánh mắt hung dữ của Điện Thiểm cảnh giác nhìn mấy người Tây Môn Kiếm, cười lạnh lùng một tiếng, cũng không nhìn đến Hác Hiên, nói: “Huyết Lang nói không sai, tôi là Điện Thiểm, là người ăn trộm chất lỏng, suýt nữa tiễn Huyết Lang xuống địa ngục! Những việc khác, anh không cần phải biết, tiếp cận anh, chính là muốn lợi dụng quyền thế để tôi đứng vững trong cục an ninh quốc phòng”.
“Em vẫn luôn lợi dụng anh, đúng không?”
“Đúng!”, Điện Thiểm vô tình trả lời, từ đầu đến cuối, cô ta không nhìn Hác Hiên đến một cái!
Hác Hiên nghe xong, trong lòng đau như bị đâm một mũi dao! Anh ta nghĩ đến lời nói vừa nãy của Đông Phương Hạ và từng lời từng hành động của mình đối với anh em, Hác Hiên hối hận, nói với mấy người Tây Môn Kiếm đang bao vây mình và Văn Quân ở giữa: “Tây Môn, Bạch Vỹ, Dạ Ảnh, ra tay đi! Đừng quan tâm đến sống chết của tôi, giết Điện Thiểm đi”.
Sự phản bội của Văn Quân đã làm tổn thương sâu sắc đến trái tim của Hác Hiên, lại thêm Hác Hiên không hiểu rõ Văn Quân, vì một người phản bội mình mà trở mặt với anh em tốt nhiều năm, Hác Hiên không còn mặt mũi gặp Đông Phương Hạ! Đồng thời, anh ta đang suy sụp tinh thần, muốn “nhắm mắt”!
Người mình yêu sâu đậm lại làm nhiều việc có lỗi với anh em của mình, còn người anh em lại luôn suy nghĩ cho mình, ngay cả lúc sắp ra tay cũng hỏi mình có yêu Văn Quân không, lúc đó, Hác Hiên tin Đông Phương Hạ chắc chắn đang giằng co suy nghĩ, chỉ cần mình cầu xin, tuy Đông Phương Hạ sẽ không tha cho Văn Quân, nhưng cũng sẽ không giết Văn Quân! Đáng tiếc, tất cả đã muộn!
Mấy người Tây Môn Kiếm nghe thấy lời của Hác Hiên liền chuyển ánh mắt sang Đông Phương Hạ, dùng ánh mắt xin chỉ thị cậu chủ nhà mình, liệu có cần không màng đến sự sống chết của Hác Hiên, ra tay bắt Điện Thiểm không!
Lúc này, thực đúng là làm khó Đông Phương Hạ! Không quan tâm sự sống chết của Hác Hiên, một khi Văn Quân phát điên, giết Hác Hiên thật, làm sao mình ăn nói với mẹ! Dù sao Hác Hiên cũng không phải có ý đối xử như vậy với mình. Nếu không ra tay bắt Điện Thiểm, để cô ta chạy khỏi Yên Kinh, với thân thủ và thế lực phía sau cô ta, mình muốn động vào cô ta, không phải là việc dễ dàng!
Nhưng đúng lúc Đông Phương Hạ do dự, khó đưa ra quyết định, Dạ Phong nói nhỏ bên tai Đông Phương Hạ: “Cậu chủ, đám Huyết Minh đến rồi! Đang ở bên ngoài”.
Đông Phương Hạ nghe thấy Huyết Minh đến, đôi mắt băng lạnh của anh nheo lại, sau đó, đi sang một bên, ngồi xuống, tự rót ly rượu vang, từ từ thưởng thức! Thần sắc vô cùng lạnh lùng.
“Tây Môn Kiếm, các anh còn ngây ra đó làm gì, mau ra tay đi!”
Hác Hiên thấy Đông Phương Hạ do dự không hạ lệnh, anh ta xé gan xé phổi gào lên! Đông Phương Hạ càng lo lắng đến tính mạng của Hác Hiên, Hác Hiên càng thấy hổ thẹn với Đông Phương Hạ.