“Nhiên Nhiên… Huyết Lang, cậu thiếu niên đó bây giờ đang ở đâu, tôi muốn gặp cậu ấy! Cầu xin anh, cho tôi gặp cậu ấy… Cầu xin anh đấy! Chỉ cần cho tôi gặp cậu ấy, anh muốn biết điều gì, cho dù lấy mạng của tôi, tôi cũng sẽ đồng ý với anh, Huyết Lang…”
Trụy Huyết còn không đợi Đông Phương Hạ nói hết, cô ta mếu máo, cầu xin Đông Phương Hạ, giọng nói cũng nghẹn lại! Từ trong lời nói của Đông Phương Hạ, cô ta đã biết cậu thiếu niên đó chắc chắn là em trai mà cô ta đã tìm kiếm mười sáu mười bảy năm, An Nhiên!
“Cậu chủ, cậu nói gì? Lẽ nào… lẽ nào những lời An Nhiên nói với cậu vào hôm cậu ta đi chính là… chính là… Trụy Huyết là người chị mà An Nhiên nhờ cậu tìm kiếm giúp cậu ta!”
Đông Phương Hạ gật đầu: “Ừm, các cô xem xem, vết bớt trên lưng Trụy Huyết, hoa văn đó, vị trí đó, màu sắc đó, hình ảnh đó, giống hệt như An Nhiên nói, ông lão đã từng nói, trên đời này vốn không có sự trùng hợp, huống hồ còn trùng hợp nhiều như vậy! Độ tuổi của Trụy Huyết, là độ tuổi mà An Nhiên nói!”
Đông Phương Hạ không muốn tin sự thật này, tội lỗi của Trụy Huyết quá lớn, cô ta thực sự là chị gái của người anh em tốt An Nhiên, có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ, Đông Phương Hạ không thể làm việc có lỗi với anh em, tục ngữ nói: “Không nể mặt tăng thì phải nể mặt phật”, Trụy Huyết có tội, nhưng An Nhiên vô tội! Giết Trụy Huyết, An Nhiên sẽ đau lòng!
Hai chị em Dạ Ảnh và Dạ Phong nghe xong vội vàng vòng ra phía sau Trụy Huyết, kiểm tra kỹ vết bớt của Trụy Huyết! Quả nhiên giống như An Nhiên nói lúc đầu.
“Việc này…”
Dạ Ảnh và Dạ Phong về đến phía sau Đông Phương Hạ, ánh mắt cũng hơi phức tạp! Trăm ngàn lần, bọn họ trước nay chưa từng nghĩ sát thủ siêu cấp của “Phong Ba” như Trụy Huyết lại là chị ruột của An Nhiên, Trụy Huyết đã bắt cóc người An Nhiên yêu nhất, thì phải ăn nói thế nào với An Nhiên!
Đông Phương Hạ nhìn ánh mắt rực đỏ và tràn đầy khát vọng muốn gặp em trai An Nhiên của Trụy Huyết, anh thấy khó xử, thở dài một hơi, do dự một hồi, rồi đứng lên đi ra ngoài!
“Huyết Lang…”
Trụy Huyết thấy vậy gọi một tiếng, một người trước nay không rơi nước mắt như cô ta, hai giọt lệ trong suốt như pha lê chảy ra từ khoang mắt, nhanh chóng lăn từ khuôn mặt tái nhợt của cô ta xuống, rơi xuống áo sơ mi xộc xệch!
“Đừng gọi nữa! Trụy Huyết, cậu chủ có chỗ khó của cậu ấy, để cậu ấy yên tĩnh! Cô rời khỏi căn phòng này trước, đi tắm rửa đi, đợi chốc nữa cậu chủ cho gọi cô, nói không chừng sẽ nói với cô!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT