*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trình Thành ra khỏi biệt thự, trùng hợp nhìn thấy Trình Thành dùng một khẩu Chim ưng sa mạc, bắn nổ đầu mấy chục người trong căn cứ. Không thấy Đông Phương Hạ đâu, Trụy Huyết lập tức nhắm tới Trình Thành. Về sau phát hiện ra Trương Vũ Trạch cũng tới, cô ta lại thay đổi mục tiêu.  

Lần trước chính Trương Vũ Trạch và Đông Phương Hạ đã cứu người ở dãy Sơn Thủy. Đông Phương Hạ không xuất hiện hở đây, Trụy Huyết định bắt sống Trương Vũ Trạch để uy hiếp đám Trình Thành, dụ Đông Phương Hạ ra rồi giết chết anh.  

Sau khi đưa ra quyết định, Trụy Huyết không do dự thêm nữa. Cô ta cầm súng nhắm vào đầu gối của Trương Vũ Trạch.  

Ở bên kia, Trương Vũ Trạch vừa lên đạn thì bỗng cảm thấy có sát khí ập tới. Cảm nhận được nguy hiểm, hắn lập tức né tránh. “Xoẹt” một tiếng, ánh lửa tóe ra từ chỗ mà hắn vừa đứng. Ngay sau đó, mùi thuốc súng gay mũi xộc tới.  

“Pằng...”  

Trương Vũ Trạch không hổ là cao thủ, vừa né tránh được là hắn lập tức bóp cò về phía có sát khí.  

Trụy Huyết biết Trương Vũ Trạch không dễ chơi, vậy nên bắn lén xong là cũng né tránh ngay. Chỉ cần phản ứng của cô ta chậm hơn một chút thì bây giờ đã là một cái xác rồi.  

Bắn lén không thành công, Trụy Huyết cất vũ khí đi, dùng tốc độ như chớp giật đánh về phía Trương Vũ Trạch. Giây phút xông tới, một con dao sắc bén xuất hiện trong tay cô ta.  

Thấy Trụy Huyết lao tới, đôi mắt đen sắc bén của Trương Vũ Trạch híp lại. Hắn cũng vứt vũ khí đi, rút đao ra tiếp chiêu.  

Cao thủ thực sự khi quyết đấu thì đều không cần dùng đến súng. Nhưng khi vũ khí của Trụy Huyết và Trương Vũ Trạch sắp va chạm vào nhau, một ảnh ảo lướt từ phía xa tới.  

Trương Vũ Trạch chỉ thấy một bóng đen lóe lên trước mặt, sau đó, tiếng hét thảm thiết vang lên.  

Trụy Huyết đánh hơi được sát khí ập tới từ phía sau. Theo phản xạ có điều kiện, cô ta muốn né tránh, nhưng không kịp nữa rồi. Đằng trước có Trương Vũ Trạch, đằng sau có một luồng sát khí khiến người ta phát run. Rơi vào đường cùng, Trụy Huyết đang định né sang bên cạnh thì lại bị ai đó tập kích.  

Cô ta cảm nhận được nội công thâm hậu của đối phương, khí huyết trong người sôi lên, không thể hít thở bình thường được. Trụy Huyết ôm ngực, phun ra một ngụm máu đỏ tươi, nhanh chóng lao về phía trước.  

Thấy thế, Trương Vũ Trạch nín thở, dồn lực vào gót chân, sau đó tung ra một chưởng với tiếng xé gió vù vù.  

“Bịch bịch...”  

Trụy Huyết đã bị thương, lại còn trúng một đòn toàn lực của Trương Vũ Trạch, cô ta lập tức bay đi như một con diều đứt dây.  

Khi Trụy Huyết rơi xuống đất, Trương Vũ Trạch mới phát hiện ra người đánh lén Trụy Huyết chính là Trình Thành, rõ ràng vừa rồi anh ta còn cách rất xa. Thấy Trình Thành chắp tay sau lưng, cười khà khà đi về phía Trụy Huyết, Trương Vũ Trạch bất đắc dĩ lắc đầu. Lúc nào rồi mà tên Trình Thành này còn có tâm trạng chơi đùa nữa!  

Trình Thành cười ha ha: “Hèn hạ? Người của Phong Ba nói ra hai chữ này mà không thấy ngượng à? Các người hợp tác với Yamaguchi-gumi, đánh hội đồng cậu chủ nhà tôi, sao không thấy mình hèn hạ?”  

“Anh... Anh là người nhà họ Bek?”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play