Lúc bước vào một con hẻm tối tăm, không biết nghĩ tới điều gì, Tào Nghị Hùng bỗng dừng bước.
Thấy thế, vẻ mặt của Vương Thiến Thiến hơi thay đổi, con dao găm trong tay áo cũng lặng lẽ thò ra. Cô ta biết Tào Nghị Hùng rất thông minh, nếu lúc này Tào Nghị Hùng sinh lòng nghi ngờ, cô ta sẽ lập tức ra tay!
“Sao vậy bang chủ?”, tuy đã chuẩn bị trước rồi, nhưng Vương Thiến Thiến vẫn hỏi.
Cặp mắt đen của Tào Nghị Hùng đảo quanh liên tục. Ông ta suy tư một lát, sau đó lấy một chùm chìa khóa đưa cho Vương Thiến Thiến: “Quân sư, tôi có một vài thứ ở trụ sở, đi vội quá nên quên mang theo. Cô giỏi võ, làm phiền cô về lấy giúp tôi, mật mã là *****”.
“Được!”, Vương Thiến Thiến cũng nghiêm túc nhận lấy chùm chìa khóa trong tay Tào Nghị Hùng. Cô ta âm thầm ghi nhớ mật mã, sau đó xoay người biến mất trong con hẻm.
Nhìn theo bóng lưng của Vương Thiến Thiến, trên khuôn mặt già nua của Tào Nghị Hùng hiện lên nụ cười âm hiểm. Cô là người của nhà họ Tư Mã, chẳng phải Tư Mã Lâm muốn Tào Nghị Hùng này tiêu hủy chứng cứ sao? Cô quay về lấy, làm sao có thể thoát được ánh mắt của biết bao cao thủ Lang Quân như thế? Những thứ đó rơi vào tay Huyết Lang thì cũng đồng nghĩa với việc cả nhà Tư Mã Lâm tận số, cô cũng đừng mong trở về.
Bây giờ Tào Nghị Hùng này bị Đông Phương Hạ dồn tới bước đường cùng, vậy mà nhà họ Tư Mã lại không xuất hiện. Các người bất nhân, thì đừng trách tôi bất nghĩa! Chỉ cần rời khỏi Yên Kinh, tôi vẫn có cơ hội làm lại. Còn về nhà họ Tư Mã, Đông Phương Hạ lấy được chứng cứ, liệu hắn có bỏ qua cho các người không?
Tào Nghị Hùng cũng là một kẻ lắm mưu nhiều kế, không dễ đối phó chút nào. Đến lúc này rồi mà ông ta còn muốn lợi dụng Vương Thiến Thiến. Tiếc rằng, suy nghĩ của ông ta thì hay đấy, nhưng lại quá coi thường Vương Thiến Thiến, đồng thời cũng quên rằng đối thủ của ông ta là Đông Phương Hạ, là một nhân tài kiệt xuất!
Khi mà Tào Nghị Hùng xoay người đi, định dẫn đám thân tín của mình rời khỏi con hẻm, đằng sau ông ta vang lên tiếng xé gió. Tiếng hét thảm thiết vang lên. Tào Nghị Hùng còn chưa kịp phản ứng gì thì mùi máu tươi đã lan ra khắp con hẻm mờ tối.
Tào Nghị Hùng quay người lại, thấy người của mình đều đã ngã xuống đất, đằng sau đều là những cô gái cầm dao găm chưa tới hai mươi tuổi. Con mắt của ông ta như muốn lồi ra ngoài, không thể tin được rằng trên đời này lại có người sở hữu tốc độ kinh khủng như thế. Nỗi sợ hãi bắt đầu xộc lên đầu ông ta.
Đông Phương Hạ bước tới, dừng lại dưới ngọn đèn vàng mù mờ, trên môi hiện lên nụ cười ma mị. Ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm vào Tào Nghị Hùng, nhẹ nhàng vỗ tay ba cái.
Bất chợt, Vương Thiến Thiến bước ra từ trong bóng tối. Cô ta cười lạnh, nói: “Đương nhiên là tôi nói cho Huyết Lang rồi. Sao hả bang chủ, bất ngờ lắm đúng không?”
Con khốn! Sau một hồi sững sờ, Tào Nghị Hùng âm thầm mắng một tiếng. Khóe môi ông ta run rẩy, gân xanh nổi đầy trán. Ông ta cố gắng kìm nén sát ý mãnh liệt trong mình, nổi giận nói: “Chính cô đã tiết lộ kế hoạch tối nay, bao gồm cả việc tôi ngầm sắp xếp tay súng bắn tỉa trên tòa nhà đối diện với cao ốc Phi Hùng và mời Yamaguchi-gumi tới đối phó với Huyết Lang, có đúng không?”
“Ha ha, bang chủ biết rồi thì cần gì phải hỏi Thiến Thiến nữa? Bang chủ, chắc không cần Thiến Thiến trình bày lại tình cảnh của ông lúc này đâu nhỉ? Không lợi dụng được Thiến Thiến, chắc bang chủ thất vọng lắm”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT