Lần này Đông Phương Hạ tương đối ngoan ngoãn! Không vượt đèn đỏ, nghiêm túc chấp hành luật giao thông! Khi các chú cảnh sát giao thông làm nhiệm vụ nhìn thấy biển số xe khủng bố như vậy mà lại có nề nếp như thế, còn tưởng là mình bị hoa mắt! Cũng đang đoán thử cậu ấm hàng đầu Yên Kinh nào đó trở nên ngoan ngoãn như vậy từ khi nào.   

      Mặc dù Đông Phương Hạ nhận được tin nhắn “cầu cứu” của An Nhiên, nhưng cũng có thể đoán được một chút, cậu nhóc đó bây giờ đã biết Nam Cung Diệc Phi là vợ chưa cưới của mình, tối qua bọn họ cả đêm không về, với tư cách là giáo viên hướng dẫn Nam Cung Diệc Phi chắc chắn sẽ đi tìm bọn họ “nói chuyện”.    

      Các cậu ấm của khoa quản lý kinh tế của đại học Yên Kinh năm nay quả là hết sức đen đủi! Gặp phải giáo viên hướng dẫn có bối cảnh thân thế hùng mạnh như Nam Cung Diệc Phi, còn ai dám lỗ mãng! Ngoài một mình Đông Phương Hạ!   

      Hiện tại, đám người An Nhiên ngoài nhờ mình giúp đỡ, còn có thể tìm ai nữa! Tối qua Lục Phong quen được Tần Hạo Kiệt, nhưng Tần Hạo Kiệt dám đi tìm Nam Cung Diệc Phi sao?  

      Đông Phương Hạ nghĩ một chút cũng cảm thấy có chút buồn cười! Đám nhóc này, sao lại nghĩ đến tìm mình để đi trấn áp Nam Cung Diệc Phi chứ! Để bọn họ chịu tội một chút cũng được! Thế là, Đông Phương Hạ cũng không vội! Hơn nữa anh muốn dùng thời gian này để xem xét các công việc của tập đoàn Thiên Lang!  

      Hiện tại, Đông Phương Hạ thật sự là một tên khố rách áo ôm! Tất cả tiền trên người đều đưa cho Phạm Bân phát triển rồi! Trong các thẻ khác, nhiều nhất cũng chỉ có vài ngàn!  

      Đi đến cổng trường, ngửi thấy mùi đồ ăn vặt ven đường, lúc này Đông Phương Hạ mới nhận ra bản thân vẫn chưa ăn cơm! Buổi chiều lao động trí óc liên tục, thật hao tâm tốn sức!   

      Thế là, xuống xe tùy tiện mua một chút đồ ăn, loại có thể lấp đầy bụng! Hiện tại bản thân đang khủng hoảng kinh tế! Không có tiền để xa xỉ nữa!   

      Cho chiếc xe Mercedes-Benz đỗ ở bãi để xe dưới toà nhà, Đông Phương Hạ một tay cầm tài liệu, một tay xách bữa tối! Miệng huýt sáo đi về kí túc xá của mình! Nhìn bộ dạng đó của anh, thật tiêu sái!  

      Tối qua không được nghỉ ngơi tốt, hôm nay lại mệt cả một ngày, Đông Phương Hạ cảm thấy toàn thân không có sức lực, uể oải leo cầu thang, cuối cùng cũng đến được phòng ngủ của mình.  

      Đông Phương Hạ không vội đi vào, mà đứng ở ngoài cửa nhìn một chút!  

      Ba người An Nhiên, Lục Phong, Tạ Vũ Thần giống như những đứa trẻ ngoan! Tất cả đều đang nằm bò trên bàn viết thứ gì đó! Nhìn bộ dạng đó, hẳn là kiểm điểm rồi! An Nhiên vừa viết vừa nhìn ra phía cửa phòng ngủ! Đoán chừng là đang đợi Đông Phương Hạ.  

      Ở giữa phòng ngủ, ngoài Nam Cung Diệc Phi, còn có một người đàn ông trung niên! Một người đàn ông rất béo với chiếc bụng bia! Nghe Nam Cung Diệc Phi xưng hô, hẳn là chủ nhiệm khoa!   

      Chủ nhiệm một bên nhỏ giọng trò chuyện với Nam Cung Diệc Phi, một bên răn dạy và quở mắng ba người An Nhiên bọn họ! Đông Phương Hạ nghe một lát, mới nhấc chân đi vào.  

      “Ơ…giáo viên hướng dẫn, sao cô lại ở đây! An Nhiên, các cậu lại phạm lỗi gì thế, để cho giáo viên hướng dẫn xinh đẹp của chúng ta đích thân tìm đến cửa”.  

      Đông Phương Hạ vừa vào cửa, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nam Cung Diệc Phi, sửng sốt một chút, rồi cười ha ha nói! Nói xong, ánh mắt nhìn đến chủ nhiệm, giả vờ tức giận nói: “Xin hỏi ông chú béo này, là ông làm cho giáo viên hướng dẫn xinh đẹp của chúng tôi tức giận sao?”  

      Đông Phương Hạ đột nhiên xuất hiện, Nam Cung Diệc Phi hiển nhiên không ngờ tới! Nhìn thấy khuôn mặt u ám của Đông Phương Hạ, Nam Cung Diệc Phi quét sạch buồn bực trong lòng, đầy thích thú nhìn chăm chú người chồng tương lai đáng yêu của mình!  

      Nghe thấy giọng nói của Đông Phương Hạ, cả đám An Nhiên ánh mắt vui vẻ nhìn qua, nhưng, sau khi vui vẻ, dường như lại có chút oán tránh, oán trách Đông Phương Hạ muộn như vậy mới đến!  

      “Nhìn gì mà nhìn, viết nhanh lên!”  

      Điều chủ nhiệm ghét nhất chính là bị người khác gọi ông ấy là “béo”, nhìn thấy Đông Phương Hạ không kiêng nể như vậy! Lại nhìn thấy An Nhiên dừng bút không viết nữa, đột nhiên hét lên. Ngay sau đó, khuôn mặt dữ dằn nhìn chằm chằm Đông Phương Hạ: “Bạn học này, tôi là chủ nhiệm của khoa quản lý kinh tế. Cậu học ở lớp nào khoa nào, lẽ nào giáo viên của cậu không dạy cậu tôn sư trọng đạo sao?”  

      “Ồ…chủ nhiệm của khoa chúng ta, thật ngầu! Trả lời câu hỏi của tôi, nếu không tôi sẽ ném ông từ chỗ này xuống bên dưới”, nói xong, Đông Phương Hạ ngồi xuống chỗ của mình, đặt tài liệu và bữa tối xuống một bên, chỉ vào cửa sổ nói.  

      

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play