*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đông Phương Hạ đang sát muối vào vết thương của Tào Nghị Hùng, cái chết của Tào Cảnh Huy dường như là đòn đả kích đến mức hủy diệt đối với Tào Nghị Hùng. Nghe lời nói của Đông Phương Hạ, con ngươi màu đen của Tào Nghị Hùng liền tối sầm lại.
Ông ta vốn không muốn trở mặt với Đông Phương Hạ sớm, nhưng con trai yêu quý chết trong tay Trương Vũ Trạch, làm sao Tào Nghị Hùng ông ta có thể không tìm Trương Vũ Trạch báo thù cho con trai yêu quý đây.
Trương Vũ Trạch phía sau Đông Phương Hạ nhìn thấy sắc mặt Tào Nghị Hùng không ngừng thay đổi, liền biết người đối diện tối nay chắc chắn sẽ giết mình, nhưng hắn không sợ, Tào Nghị Hùng muốn giết hắn, không dễ như vậy! Cho dù phải chết, hắn cũng phải đâm một nhát vào tim Tào Nghị Hùng.
Vương Thiến Thiến vẫn luôn nhìn dò xét Đông Phương Hạ, khi nghe thấy câu này của Đông Phương Hạ, cô ta rất nghi hoặc! Huyết Lang, tôi đã nói sắp xếp phía Tào Nghị Hùng cho anh rồi, biết rõ tối nay Tào Nghị Hùng muốn giết anh, sao anh chỉ đưa có vài người này đến, lẽ nào anh cho người mai phục bên ngoài!
Mặc dù là vậy, bây giờ anh sát muối vào trái tim chồng chất vết thương của Tào Nghị Hùng, không phải là ép ông ta ra tay sao! Vương Thiến Thiến khó tránh lo lắng thay cho Đông Phương Hạ!
Nhưng cô ta đâu biết Đông Phương Hạ đang nghĩ gì, Đông Phương Hạ không phải là người đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, anh đang muốn Tào Nghị Hùng ra tay trước.
Quả nhiên, họ còn chưa động đũa vào mười mấy món ngon bày đầy trên bàn ăn, Tào Nghị Hùng liền trầm giọng nói: “Huyết Lang, ân oán phân tranh của hai bang chúng ta, chúng ta tự giải quyết! Mục đích của việc mời cậu đến đây hôm nay, là hy vọng cậu có thể giao Trương Vũ Trạch ra! Mong Huyết Lang đồng ý”.
Đông Phương Hạ nghe xong quay đầu nhìn Trương Vũ Trạch phía sau, sau đó, đặt chén rượu trong tay xuống, giả bộ trầm ngâm, ngẩng đầu nói với Tào Nghị Hùng: “Bang chủ Tào, tôi vốn không muốn nhúng tay vào ân oán của ông và Trương Vũ Trạch, cũng muốn giao anh ta cho ông! Dù sao anh ta cũng là kẻ thù của ông”.
Đông Phương Hạ nói đến đây rồi dừng lại! Ánh mắt của tất cả mọi người bên phía Tào Nghị Hùng chuyển từ Trương Vũ Trạch sang Đông Phương Hạ, Tào Nghị Hùng không đáp lời, vì ông ta biết Huyết Lang vẫn chưa nói hết.
Bỗng nhiên, thần sắc Đông Phương Hạ thay đổi, nụ cười vĩnh hằng liền biến mất, thay vào đó là sát khí băng lạnh, ánh mắt hung ác khóa chặt Tào Nghị Hùng: “Nhưng bây giờ Trương Vũ Trạch là anh em của Lang Quân tôi, bang chủ Tào muốn động vào Trương Vũ Trạch, trước tiên chưa nói đến tôi có đồng ý hay không, tôi phải hỏi anh em Lang Quân của tôi đã”, Đông Phương Hạ nói xong, quay mặt nhìn mấy người Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ.
Tuy Đông Phương Hạ nói như vậy, nhưng trên thực tế là ngầm ám thị mấy người Tây Môn Kiếm chuẩn bị sẵn sàng, ra tay bất kỳ lúc nào! Tây Môn Kiếm hiểu ánh mắt của Đông Phương Hạ, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt hung tàn lướt nhìn những người khác trong đại sảnh, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt già nua của Tào Nghị Hùng.
“Bang chủ Tào muốn trả thù cho con trai, đây là chuyện hiển nhiên! Nếu đã như vậy, Bang chủ Tào nợ cậu chủ nhà tôi, có phải cũng nên trả không, Tây Môn Kiếm tôi cũng là người có thù ắt báo!”
Lúc Đông Phương Hạ trả lời Tào Nghị Hùng, Trương Vũ Trạch đã rất cảm động! Bây giờ lại nghe Tây Môn Kiếm vòng vo bảo vệ hắn, hắn càng tràn đầy cảm kích với Đông Phương Hạ!
Mọi người đã nói rõ ràng, Tào Nghị Hùng cũng không che giấu nữa, sắc mặt trầm xuống nói: “Nghe ý của đường chủ Tây Môn là muốn báo thù cho cậu chủ nhà cậu?”
Tào Nghị Hùng muốn giả ngốc nhưng ở đây không chỉ có một mình ông ta! Nghe thấy Đông Phương Hạ chế nhạo Tào Nghị Hùng, Vương Thiến Thiến thầm khen ngợi Đông Phương Hạ, mấy người Tây Môn Kiếm cười âm hiểm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT