Đông Phương Hạ liếc chú hai một cái, không mang ý tốt nói với Bek Er: “Có lẽ lần này em phải tốn kém rồi!”
“Anh có ý gì?” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Chú hai anh tạo quan hệ với em, muốn lấy ít tiền chỗ em để phát triển quân khu nát của ông ấy, lần trước anh bị ông ấy bẫy một trăm triệu”.
Đông Phương Hùng đi theo sau nghe thấy lời của Đông Phương Hạ, suýt nữa đạp Đông Phương Hạ một cái! Nhóc con, có ai nói chú hai như cháu không! Nhưng cháu mở lời vẫn tốt hơn chú mở lời, dù sao Bek Er cũng là vợ của cháu.
Bek Er liền ngẩn người, sau đó lặng lẽ nhìn Đông Phương Hùng một cái, nói nhỏ vói Đông Phương Hạ: “Anh mà cũng có lúc bị bẫy! Chú hai cần kinh phí, anh cho chú ấy là được rồi! Đều là người nhà”. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Anh không có tiền!”
“Anh…”
Bek Er cạn lời với Đông Phương Hạ! Lòng nghĩ Bek Ji trở nên keo kiệt như vậy từ lúc nào, lại còn là với người nhà mình!
Họ đến phòng khách, lúc Đông Phương Long uy nghiêm nhìn thấy Bek Er, thầm ngắm kỹ! Buổi tối ngày đầu tiên tên nhóc này về nhà, nói đến chuyện của nó với Bek Er, lúc đó, Đông Phương Long đã nhận cháu dâu này! Bây giờ nhìn thấy Bek Er, sau một hồi nhìn dò xét, ông ấy thầm gật đầu!
Sau khi mọi người ngồi xuống, Đông Phương Hạ mới nói với Bek Er: “Những người khác em đều biết rồi! Đây là ông nội, anh đã nói với ông nội chuyện của chúng ta rồi!”
Bek Er biết quy tắc trong gia tộc, lúc Đông Phương Hạ nói xong, Bek Er liền đứng lên, đi đến phía trước Đông Phương Long, quỳ hai chân xuống: “Bek Er chào ông nội”, Bek Er nói xong liền bái lạy ba cái.
“Cháu dâu, mau đứng dậy!”
Đông Phương Long thấy Bek Er hiểu chuyện như vậy, là người chèo lái nhà họ Bek, thân phận hiển hách và địa vị cao quý lại không ngạo mạn, ông ấy cảm thấy vui mừng vì có cháu dâu như vậy. Ông ấy đỡ Bek Er đứng lên rồi nói: “Đông Phương Hạ đã nói chuyện của hai cháu rồi, Đông Phương Long ông nhận cháu dâu là cháu!”
“Cảm ơn ông nội!”
Bek Er dâng trà cho từng trưởng bối! Lúc này, Hác Hàm Nguyệt lấy ra món quà đã chuẩn bị từ sớm, đưa cho Bek Er: “Bek Er, đây là phần quà của con, mẹ đã chuẩn bị rồi!”
“Diệc Phi, anh ở trong cũng không có gì nói, em vào nói chuyện cùng mẹ và Bek Er đi”, Đông Phương Hạ quay đầu nói với Diệc Phi.
Có chị em Dạ Ảnh ở đây, Diệc Phi không lo lắng Đông Phương Hạ, nên gật đầu, nói nhỏ: “Anh cẩn thận chút, đừng để bị trượt ngã!”
“Đi đi! Anh không sao”.
Dạ Nguyệt và Dạ Vân nhìn Đông Phương Hạ, bỗng nhiên khoang mắt đỏ ửng, sống mũi cũng cay cay. Vừa nãy Dạ Nguyệt và Dạ Phong đã khóc khi nhìn thấy Đông Phương Hạ ở bệnh viện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT