Tiểu Lâm lo lắng nhìn Bek Er. Trên đời này, chỉ có sư huynh mới có thể ép được Bek Er, mới có thể khiến Bek Er lo lắng.  

Trước khi Đông Phương Hạ tỉnh lại, Bek Er không dám giết Tây Môn Kiếm, sợ Bek Ji biết chuyện sẽ mắng mình, thậm chí là không để ý tới mình nữa. Vì thế, cô ấy do dự một lát rồi nói với ba người Tây Môn Kiếm: "Đứng lên đi! Bây giờ ba người là người của anh ấy, quyền xử phạt nằm trong tay anh ấy".  

"Cô chủ, chúng tôi..."  

"Không nghe thấy sao?!"  

"Vâng, Tây Môn (Dạ Ảnh, Dạ Phong) cảm ơn cô chủ vì đã tha mạng", ba người Tây Môn Kiếm cung kính lùi sang một bên.  

Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy ở bên cạnh lại hiểu biết hơn về Bek Er. Từ chuyện vừa rồi, không khó để bọn họ phát hiện ra rằng "cô nàng thép" của nhà họ Bek số một thế giới rất dè chừng chồng chưa cưới của mình. Đương nhiên, bọn họ cũng biết rằng Bek Er dè chừng Đông Phương Hạ không phải là bởi vì sợ, mà là bởi vì yêu.  

Lúc này, Tiểu Lâm kéo Bek Er tới trước mặt Đông Phương Viêm và Hác Hàm Nguyệt rồi giới thiệu.  

"Chị Bek Er, đây là bố mẹ của sư huynh, cũng chính là bố mẹ chồng tương lai của chị đấy!"  

Tiểu Lâm quá thẳng thắn, khiến Bek Er không khỏi đỏ mặt. Vừa rồi cô ấy còn ngập tràn khí thế, nhưng nghe thấy câu nói của Tiểu Lâm, vẻ mặt của cô ấy không còn nghiêm túc nữa. Cô ấy nhìn Đông Phương Viêm, rồi lại nhìn sang Hác Hàm Nguyệt.  

"Con chào chú dì! Lần đầu gặp mặt, để chú dì phải chê cười rồi".  

Thấy thái độ của Bek Er thay đổi, hơn nữa người có thân phận như Bek Er còn chào hỏi mình, Đông Phương Viêm hài lòng gật đầu: "Cô Bek lặn lội xa xôi tới đây thăm con trai tôi, Đông Phương Viêm này thay mặt Đông Phương Hạ nói lời cảm ơn cô", trên môi ông ấy hiện hữu một nụ cười nhẹ.  

Nghe vậy, Bek Er luống cuống không biết làm sao. Trước kia gặp biết bao danh nhân trên thế giới, Bek Er luôn tỏ ra cao ngạo, nhưng trong thâm tâm cô ấy, người trước mặt đúng như lời của Tiểu Lâm, là bố mẹ chồng tương lai của mình.  

Bây giờ nghe thấy bố chồng tương lai gọi mình như vậy, Bek Er lo bố mẹ chồng không thừa nhận mình là con dâu, trong lòng vô cùng tủi thân.  

Ngay từ lúc Bek Er xuất hiện, Hác Hàm Nguyệt đã bắt đầu quan sát cô ấy rồi. Người con dâu này thực sự rất cao quý, từ thân phận địa vị cho đến khí chất đều khiến người ta phải ngước nhìn.  

Nghe chồng mình gọi con dâu như thế, bà ấy lườm Đông Phương Viêm một cái, cầm bàn tay hơi lạnh của Bek Er: "Bek Er, cách ăn nói của chú ấy như thế đó, con đừng để trong lòng. Diệc Phi, Lăng Vy, các con nói xem có đúng không?"  

Thư Lăng Vy không hiểu vì sao bố chồng mình lại như vậy. Nghe mẹ chồng nói, cô vội vàng đáp lời: "Đúng đấy, bố đang đùa với em thôi".  

Thư Lăng Vy không hiểu, nhưng Nam Cung Diệc Phi lại hiểu. Thân phận của Bek Er quá cao quý, chắc là bố chồng lo rằng sau này tới nhà họ Đông Phương, Bek Er sẽ dựa vào quyền thế của mình để làm khó Đông Phương Hạ, vậy nên mới ra oai phủ đầu.  

"Chú dì, mấy chuyện này để sau đi. Đông Phương Hạ đang ở trong đó, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, cứu anh ấy mới là chuyện quan trọng nhất".  

Cứ kéo dài thời gian, Diệc Phi thật sự rất lo lắng cho Đông Phương Hạ. Bek Er đi suốt đêm từ châu Úc tới đây, chắc hẳn phải có cách cứu anh.  

Mặc dù Hác Hàm Nguyệt có rất nhiều điều muốn nói với Bek Er, nhưng nghĩ tới chuyện con trai mình vẫn chưa qua cơn nguy kịch, lại nghe thấy lời nói của Diệc Phi, bà ấy lập tức tỏ vẻ lo lắng.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play