*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đông Phương Mịch Ngâm và Trương Hàm đã bị ông lão bảo về! Tiểu Lâm cuộn tròn trong lòng Thư Lăng Vy, cô nhóc quá mệt rồi, ngả vào trong lòng Thư Lăng Vy mà ngủ thiếp đi.  

Nhìn thấy Tiểu Lâm đang ngủ mà chảy nước mắt, Thư Lăng Vy và Nam Cung Diệc Phi cảm thấy đau lòng! Lúc trước Nam Cung Diệc Phi không biết về Tiểu Lâm, nhưng từ miệng Lăng Vy, cô đã biết rất nhiều chuyện! Lúc Đông Phương Hạ nguy hiểm nhất Tiểu Lâm cũng không khóc, mà trong lúc ngủ lại chảy nước mắt, cô bé này cũng là một đứa trẻ không dễ rơi nước mắt.  

Chưa nghe được tin Đông Phương Hạ vượt qua giai đoạn nguy hiểm, những người ở đây e rằng không có một ai yên tâm! Hác Hàm Nguyệt sau khi biết được Tiểu Lâm là sư muội của con trai mình, lại là người cứu con trai mình tối nay, càng thêm yêu thương Tiểu Lâm hơn! Bà ấy đang đau lòng, lúc nhìn thấy Tiểu Lâm ngủ say, đã cởi áo khoác của mình, đắp lên người Tiểu Lâm, sự chăm sóc đó giống như người mẹ chăm sóc con gái mình.    

Thấy vậy, Nam Cung Diệc Phi lo lắng mẹ chồng sẽ bị cảm, liền cởi áo khoác của mình ra khoác lên cho mẹ chồng!  

“Dì không lạnh, Diệc Phi!”  

“Dì à, dì phải giữ gìn sức khỏe! Đông Phương Hạ sẽ không sao đâu, đợi chút nữa anh ấy tỉnh dậy nói không chừng còn bảo dì nấu đồ ăn cho anh ấy ăn đấy! Nếu dì bị ốm, Đông Phương Hạ anh ấy sẽ trách chúng con không chăm sóc tốt cho dì!”  

Nam Cung Diệc Phi lo lắng mẹ chồng sẽ suy nghĩ lung tung! Vừa an ủi mẹ chồng, vừa đem Đông Phương Hạ ra nói. Bởi vì cô biết, người mẹ chồng quan tâm nhất chính là người đàn ông của mình, chỉ có như vậy, mẹ chồng mới yên tâm.  

Thấy con dâu mình hiếu thảo, hiểu chuyện như vậy! Hác Hàm Nguyệt thương yêu nắm lấy bàn tay ngọc của Diệc Phi: “Sau khi Hạ tỉnh lại, các con phải lo làm việc chính trước! Các con có con rồi, dì cũng yên tâm!”  

“Dì à, bây giờ chúng ta không nói những chuyện này nữa! Đông Phương Hạ tỉnh lại, con nhất định sẽ để dì được ôm cháu”.  

Trong khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện! Diệc Phi cũng muốn có một đứa con, như vậy cho dù Đông Phương Hạ có xảy ra việc ngoài ý muốn, cô cũng không cảm thấy cô đơn, còn có thể cho bố mẹ chồng yên tâm. Nhìn thấy hai người vì việc của Đông Phương Hạ mà từ từ già đi, Diệc Phi cũng không muốn để họ thấy trống trải trong lòng.  

Nhưng việc này không phải một mình Nam Cung Diệc Phi cô có thể quyết định! Phải xem ý của Đông Phương Hạ thế nào, có điều, Nam Cung Diệc Phi vẫn lo rằng Đông Phương Hạ không muốn có con bây giờ, bởi vì Đông Phương Hạ vẫn chưa chơi đủ, không muốn bị thứ khác ràng buộc.  

Có câu này của con dâu, trong lòng Hác Hàm Nguyệt cảm thấy tốt hơn một chút! Thư Lăng Vy đang ôm Tiểu Lâm, nghe thấy những lời này của Diệc Phi, trong lòng cô cũng có suy nghĩ khác, trải qua việc lần này, cô cũng đã thay đổi rất nhiều! Đối với cô bây giờ không có gì quan trọng hơn Đông Phương Hạ.  

Chờ đợi ở bên ngoài, Hác Hàm Nguyệt và những người khác cho dù có lo lắng cho Đông Phương Hạ thế nào, cũng không thể đi vào! Chỉ có thể nhìn thấy con trai qua lớp kính dày! Đông Phương Hạ vẫn đang phải đeo mặt nạ dưỡng khí.  

Trước ngày hôm nay, Diệc Phi và Thư Lăng Vy vẫn cùng Đông Phương Hạ cười cười nói nói, Thư Lăng Vy còn cùng Đông Phương Hạ trêu đùa, nhưng mới sau mười mấy tiếng đồng hồ, khuôn mặt tươi cười xấu xa đó đã tái mét như tờ giấy trắng nằm ở trên giường!   

Giai đoạn nguy hiểm đối với Nam Cung Diệc Phi bọn họ mà nói là một khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng! Trong lòng luôn tự an ủi mình, Đông Phương Hạ sẽ không sao, nhất định sẽ khỏe trở lại, nhưng trong lòng ai cũng lo sợ giây phút ấy.  

Không lâu sau, thân thể ông lão có chút không khoẻ, Đông Phương Hùng liền đỡ ông lão về trước nghỉ ngơi! Nhưng, đúng vào lúc này, trên hành lang yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play