*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tây môn Kiếm cung kính đáp lại một tiếng, vẫy tay ra hiệu cho các anh em Thiên Lang Đường rút lui! Trương Vũ Trạch không nhìn thấy em gái đâu, lo lắng hỏi: “Huyết Lang, Hàm Hàm em ấy…”
“Yên tâm đi! Hiện tại có lẽ em ấy đã an toàn rồi!”, Đông Phương Hạ vỗ vai Trương Vũ Trạch.
Trương Vũ Trạch tương đối tin tưởng Đông Phương Hạ! Tất cả những việc xảy ra vừa rồi, tuy thời gian ngắn ngủi, nhưng vẫn khiến Trương Vũ Trạch nghĩ lại mà sợ, nếu không phải cô gái áo vàng đó kịp thời xuất hiện, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được, Trương Vũ Trạch định lên tiếng hỏi Đông Phương Hạ về Tiểu Lâm, nhưng sau khi nghĩ lại vẫn là không hỏi, cô gái đó, thân thủ quá mạnh! Trong tình huống như vậy có thể vượt qua hơn trăm người đánh cho Trần Tư Kiệt bị thương nặng, còn ôm theo một người, lẽ nào trên đời này thật sự có người có thể bay sao.
Lang Quân rốt cuộc cất giấu bao nhiêu lực lượng, Trương Vũ Trạch hiện tại cũng không dám nghĩ! Trong tay Huyết Lang nắm bao nhiêu lực lượng, Trương Vũ Trạch càng không biết, chỉ riêng những cao thủ như Tây Môn Kiếm, Bạch Vỹ, Dạ Ảnh, Dạ Phong, Tào Bang cũng chưa chắc chống lại được. Một nhân vật như Huyết Lang, trong tay không thể không có một lực lượng át chủ bài nào.
Với thực lực của Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ, nếu mình đấu với một trong hai người họ, cũng chưa chắc đã giành phần thắng! Đặc biệt là Tây Môn Kiếm. Trong tay Huyết Lang nếu thật sự vẫn còn con át chủ bài khác, sẽ mạnh đến mức nào đây! Trương Vũ Trạch càng ngày càng tò mò về Đông Phương Hạ! !
Trên đường xuống núi, mọi người thấy Đông Phương Hạ vẫn luôn vùi đầu suy nghĩ, mấy lần suýt va vào cây lớn bên đường! Bạch Vỹ và Trương Vũ Trạch rất khó hiểu, đặc biệt là nhìn thấy sắc mặt Đông Phương Hạ không ngừng thay đổi, bọn họ càng cảnh giác!
Đông Phương Hạ đúng là suy nghĩ vô cùng nhập tâm! Việc tối nay cực kỳ nguy hiểm, nhưng Đông Phương Hạ cảm thấy những chuyện xảy ra trước đó dường như không phải là vấn đề chính! Văn Quân, cô ta sao còn chưa xuất hiện, nếu đã biến mất ở đây, chắc chắn có việc quan trọng gì đó, việc này luôn quanh quẩn trong đầu Đông Phương Hạ.
Lúc này Đông Phương Hạ bị thương không nhẹ! Nhưng anh vẫn muốn dẫn dụ Văn Quân ra, vì vậy cố ý đi chậm lại. Rừng cây vào đêm khuya có vẻ hơi ẩm ướt! Bạch Vỹ và Trương Vũ Trạch vẫn luôn âm thầm chú ý đến từng nhành cây ngọn cỏ, đám sát thủ đó mặc dù đã tản ra, nhưng ai có thể đảm bảo bọn chúng sẽ không dùng súng trong tối chứ.
Lúc đi đến lưng chừng núi, trong lúc đang suy nghĩ Đông Phương Hạ đột nhiên dừng bước, ngước mắt lên, đôi mắt đen láy quan sát xung quanh, đôi mắt sáng lấp lánh lúc này trở nên cực kỳ sắc bén, dường như đang tìm kiếm gì đó.
Phát hiện ra sự bất thường của Đông Phương Hạ, bốn người Bạch Vỹ, Trương Vũ Trạch, Dạ Ảnh, Dạ Phong lập tức vây lấy Đông Phương Hạ ở giữa, nhưng vẫn chậm một bước!
Một âm thanh không báo trước truyền đến, viên đạn mang theo tiếng vù vù xẹt qua tai Đông Phương Hạ, nếu không phải Đông Phương Hạ nhận ra trước mối nguy hiểm, cùng phản ứng nhanh, e rằng đã bị bắn vỡ sọ rồi!
Cuối cùng cũng xuất hiện! Trong lòng Đông Phương Hạ lạnh lùng hừ một tiếng, nét mặt đanh lại, đuổi theo hướng đạn bắn ra, tốc độ nhanh như vậy đã đạt tới cảnh giới trước đây chưa từng có! Mấy người Bạch Vỹ bọn họ chỉ cảm nhận được một bóng đen lướt qua, giây tiếp theo phát hiện Huyết Lang đã biến mất tại chỗ, đuổi theo kẻ nổ súng.
Nhìn thấy vẻ mặt cậu chủ nhà mình có chút không thích hợp! Dạ Ảnh và Dạ Phong vội vàng chạy theo, Trương Vũ Trạch bị thương nặng chưa khỏi, tối nay lại đại chiến một trận, vết thương lại càng nặng thêm, Bạch Vỹ muốn đuổi theo xem xem Huyết Lang rốt cuộc gặp phải đối thủ như nào, mà lại cảnh giác như vậy! Nhưng nghĩ đến vết thương của Trương Vũ Trạch, đành đỡ Trương Vũ Trạch xuống núi trước sau đó mới quay lại.
Dạ Ảnh và Dạ Phong đuổi theo, bọn họ lo lắng cho sự an toàn của cậu chủ nhà mình, dẫu sao vết thương của cậu chủ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục! Nhưng sau khi đuổi theo, chị em Dạ Ảnh mới phát hiện, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cậu chủ đã biến mất rồi!
Mặc dù đêm khuya thanh vắng hơn ban ngày, nhưng tốc độ của cậu chủ có nhanh như nào cũng không thể biến mất trong nháy mắt như thế được! Bọn họ liền tìm kiếm xung quanh.
Thời gian càng lâu, chị em Dạ Ảnh càng cảm thấy mối nguy hiểm rình rập, nhiều năm như vậy! Mặc dù đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến sinh tồn, nhưng bọn họ chưa bao giờ cảm thấy như lúc này. Tiềm thức nói cho bọn họ biết rằng, cậu chủ đang gặp nguy hiểm.
Điều này có thể thấy được qua phát súng vừa rồi, một cao thủ thực sự, lúc nổ súng cho dù chịu tác động của lực cản của gió, cũng không thể sai số lớn như vậy.
Đã là cao thủ, nếu không thể giết chết được mục tiêu trong lần đầu tiên! Vậy chỉ có một lý do có thể giải thích! Người nổ súng là muốn dẫn dụ cậu chủ rời khỏi đây, đến một nơi không người để xử lý.