*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

A Phi nói xong quỳ một chân xuống! Huyết Lang bị thương, trong lòng anh em phía dưới đều không dễ chịu, anh em của Thiên Lang Đường đi cùng Huyết Lang, có lẽ họ đi từ võng đạo! Nếu không phải Thiên Lang Đường, bây giờ cũng không biết sẽ thế nào.   

“A Phi, anh làm gì vậy! Mau đứng lên!”                “Huyết Lang… tôi…”  

“Các anh không những không có tội, ngược lại khiến Đông Phương Hạ tôi hổ thẹn trong lòng! Sau này đừng như vậy”.  

Trong lúc Đông Phương Hạ nói, đám Cừ Đại Pháo cũng chạy đến! Các anh em cũng giống như A Phi, thấy toàn thân Đông Phương Hạ là máu, quần áo trên người bị rách tàn tạ, trong lòng đều nhỏ máu!  !             “Huyết Lang, chúng tôi…”  

Đôi mắt Cừ Đại Pháo đỏ ửng, cũng vô cùng buồn!  

Đông Phương Hạ thấy các anh em đều áy náy vì không thể kịp thời chi viện cho mình, lòng anh càng thêm khó chịu! Anh cõng Trương Vũ Trạch, nhìn xung quanh nói: “A Phi, Đại Pháo, cho toàn bộ anh em rút lui! Bây giờ thương tích của mọi người đều chưa hồi phục hoàn toàn, sau khi nghỉ dưỡng, lần sau chúng ta tiêu diệt Tào Bang trong một lần!”  

“Vâng”.  

Các anh em nghe thấy tiêu diệt Tào Bang trong một lần, tất cả liền hưng phấn.  

“Tây Môn, lập tức thông báo cho đường chủ các chiến đường rút lui, nói với họ là tôi không sao! Bây giờ quan trọng nhất là dưỡng thương, bảo các anh em đừng gây chuyện bừa bãi! Về yên tâm dưỡng thương”.  

“Vâng”.  

Tây Môn Kiếm lập tức gọi điện truyền lệnh của Đông Phương Hạ.  

Đông Phương Hạ có anh em của Thiên Lang Đường và tinh anh Lang Quân bảo vệ, cho dù trên đường gặp người của Tào Bang, bọn chúng cũng không dám tiến lên! Đông Phương Hạ về đến quán bar Gone with the Wind liền cho các anh em khác đi nghỉ ngơi, giao Trương Vũ Trạch cho Tây Môn Kiếm và Hồ Ngạn Hạo để họ cứu chữa rồi mới đi về phòng khách tầng năm.  

Đến tầng năm, Đông Phương Hạ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, chỗ vết thương anh tự xử lý đơn giản máu tươi chảy ra, miễn cưỡng dựa vào bức tường.  

Đông Phương Hạ nhìn thấy vợ chưa cưới của mình chảy nước mắt, tâm trạng anh vốn không tốt, trong lòng càng đau khổ, đưa tay lấy hòm thuốc mà Thư Lăng Vy xách đến.  

“Anh đừng cử động! Để chúng tôi làm! Ngồi yên!”  

Thư Lăng



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play