*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Em… nhiều quá! Em không cần”, Trương Hàm bị ánh mắt của Đông Phương Hạ dọa sợ.
Thư Lăng Vy thấy vậy, lấy tầm séc trong tay Đông Phương Hạ nhét vào tay Trương Hàm, dịu dàng nói: “Em gái, em đừng phụ tấm lòng của anh Đông Phương Hạ! Con người anh ấy rất keo kiệt, mấy đứa Mịch Ngâm phải dọa nạt mới lấy được thẻ, muốn để anh ấy cam tâm tình nguyện đưa tiền thì rất khó! Hơn nữa, tiền là vật ngoài thân, điều thực sự khiến anh Đông Phương Hạ coi trọng là tình nghĩa của hai người, không phải sao!”
“Chị dâu, em biết anh Đông Phương Hạ quan tâm em! Nhưng… em không thể nhận tiền của anh ấy, mấy năm nay anh Đông Phương Hạ ở nước ngoài cũng không dễ dàng, một mình lăn lộn, cuộc sống một mình cũng rất khó khăn, không dễ gì mới kiếm được chút tiền, sao em lại đi cướp đoạt thành quả của người khác đây! Em gọi anh ấy là anh Đông Phương Hạ, không phải vì anh ấy có tiền, mà là em coi anh ấy như anh trai! Trên thế giới này, ngoại trừ anh trai em, chỉ có anh Đông Phương Hạ khiến em có cảm giác người thân, cho nên…”
Lời nói của Trương Hàm khiến Đông Phương Hạ nghe mà nhói lòng, chua xót! Mấy năm nay anh cũng rất vất vả, nhưng tất cả nỗi vất vả anh đều giấu trong lòng, cho dù là “chị Nghiên”, Đông Phương Hạ tâm sự với cô ấy cũng chưa từng nói đến nỗi vất vả. Giờ phút này, trái tim của Đông Phương Hạ như bị thứ gì chạm vào! !
Bất giác, đôi mắt đen của Đông Phương Hạ bị phủ lớp sương mỏng! Anh đi đến trước mặt Trương Hàm, đặt hai tay trên vai cô ta: “Em gái ngoan, đã coi anh Đông Phương Hạ là người thân thì nhận đi! Chốc nữa sau khi bọn anh đi, em bảo Tiểu Lâm và Mịch Ngâm cùng em đến ngân hàng. Anh biết như này không tiện, nhưng anh Đông Phương Hạ không có nhiều tiền mặt! À… trời lạnh, nhớ mặc thêm áo, đừng để bị cảm! Nếu cuối tuần ra ngoài chơi, thích gì thì tự mua, không đủ tiền anh bảo người chuyển đến thẻ cho em, con gái các em đều thích những thứ như mỹ phẩm quần áo, anh Đông Phương Hạ không phản đối, nhưng nhất định phải mua đồ tốt, đừng xót tiền, những đồ kém chất lượng chỉ làm hại da của mình. Còn nữa…”
“Òa...”
Đông Phương Hạ còn chưa nói hết, Trương Hàm đã nhào vào lòng Đông Phương Hạ khóc nức nở! Nhiều năm nay, cô ta và anh trai Trương Vũ Trạch nương tựa vào nhau, trong lòng Trương Hàm, chưa từng nghĩ ngoại trừ anh trai còn có người khác quan tâm đến cô ta như một người bố! Tuy An Nhiên là bạn trai, cũng quan tâm cô ta nhưng cảm giác đó khác với Đông Phương Hạ! Anh Đông Phương Hạ giống như người bố, giống như anh trai!
Phụ nữ đều nhiều nước mắt, lúc Trương Hàm nhào vào lòng Đông Phương Hạ òa khóc, khoang mắt của mấy người Thư Lăng Vy cũng đỏ ửng!
Thư Lăng Vy quen biết Đông Phương Hạ thời gian dài như vậy, dần dần phát hiện ra rất nhiều mặt của Đông Phương Hạ! Thủ đoạn tàn nhẫn với kẻ thù, đối xử chân thành với anh em, yêu thương quan tâm người yêu, em gái… càng là người hiếu thuận với bố mẹ, cậu ấm như này có lẽ ngoại trừ Đông Phương Hạ, đừng nói ở Yên Kinh, cho dù cả nước Z, e rằng cũng không tìm được người thứ hai!
Đông Phương Hạ thương yêu lau nước mặt trên mặt cho Trương Hàm, bật cười: “Cô bé ngốc, khóc thành con mèo rồi! Nếu để An Nhiên nhìn thấy, không chừng sẽ nói anh ức hiếp em đấy!”
“Không được nói với An Nhiên, anh Đông Phương Hạ hứa với em được không!”, Trương Hàm bắt đầu làm nũng, trải qua cảnh vừa nãy, Trương Hàm và Đông Phương Hạ đã thân thiết hơn.
“Vậy thì phải xem biểu hiện của em! Nếu em có chuyện mà không tìm anh, anh sẽ nói với An Nhiên, nói Tiểu Hàm nhà cậu ta khóc lóc ỉ ôi, rồi miêu tả cảnh này với biểu hiện của em, ha ha…”
“Anh Đông Phương Hạ thật đáng ghét!”, đôi má non nớt của Trương Hàm càng đỏ ửng xấu hổ!
Thư Lăng Vy thấy vậy thích thú nhìn Đông Phương Hạ, người đàn ông này, cô càng ngày càng thích.
“Mịch Ngâm, Tiểu Lâm, Tiểu Hàm, và hai người đẹp, nếu buổi chiều các em không có việc gì thì sửa soạn đi! Anh đưa các em ra ngoài chơi! Chắc các em phải thay quần áo nhỉ, anh và chị dâu đợi các em ở bên ngoài”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT