Đông Phương Hạ đã suy nghĩ rất nhiều về thân phận của Tiểu Lâm, nhưng lại không suy ra được manh mối, một người dù thế nào cũng không thể nào không có họ chứ! Nhưng Tiểu Lâm không có họ, khiến Đông Phương Hạ thấy rất kỳ lạ! Hơn nữa, “tuyệt chiêu” mà trước đây cô ấy nhắc đến, đương nhiên Đông Phương Hạ biết là gì, vì Đông Phương Hạ cũng biết, chỉ là không sử dụng trước mặt người ngoài thôi.                …  

Sáng sớm, mặt trời giống như cô dâu mới về nhà chồng, e thẹn ló ra nửa khuôn mặt, ánh đỏ rực chiếu sáng cả thế giới. Trên cửa sổ được che phủ bởi một lớp sương dày đặc! Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào từ cửa sổ phía Đông được rèm cửa sổ hoa nhí sàng thành vật hỗn hợp màu vàng nhạt và màu xám đen lốm đốm.  

Đông Phương Hạ từ từ quay khuôn mặt mới phát hiện trời đã sáng, anh nhìn Tiểu Lâm trong lòng, cô bé này ngủ say như vậy, thỉnh thoảng còn có tiếng ngáy.  !             Đông Phương Hạ hơi cử động cánh tay tê dại, lại phát hiện Tiểu Lâm hơi động đậy. Thế là, Đông Phương Hạ không dám cử động bừa bãi, sợ rằng sẽ khiến cô bé tỉnh dậy!  

Trên hành lang bên ngoài đại sảnh, Dạ Ảnh đã về từ cục an ninh quốc phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa mang bữa sáng cho cậu chủ nhà mình, nhưng khi thấy cậu chủ ôm Tiểu Lâm trên sofa, cô ấy do dự một lúc, lại nhẹ nhàng lui ra ngoài.  

Đúng lúc này, phía sau Dạ Ảnh xuất hiện một bóng người xinh đẹp! Thư Lăng Vy thấy Dạ Ảnh vừa đi vào lại đi ra, nghi hoặc nói: “Dạ Ảnh, cậu chủ nhà cô vẫn chưa ngủ dậy sao?”  

Dạ Ảnh nghe thấy giọng nói của Thư Lăng Vy liền quay đầu, nói nhỏ: “Cậu chủ cả đêm không chợp mắt”.  

“Vậy… sao cô lại bưng bữa sáng ra?”, Thư Lăng Vy nhìn cái đĩa trong tay Dạ Ảnh.  

Dạ Ảnh nhìn cửa phòng khách một cái: “Bây giờ cậu chủ không có thời gian, tôi bê bữa sáng xuống, chốc nữa lại đưa lên!”  

“Ồ… vậy cô đi đi!”  

Thư Lăng Vy đẩy cửa đi vào, đang định lên tiếng nói thì thấy Đông Phương Hạ bỗng trừng mắt nhìn cô một cái, ra ý bảo cô nhỏ tiếng chút, sau đó nhìn Tiểu Lâm trong lòng.  

Đông Phương Hạ cười bất lực, ôm Thư Lăng Vy vào lòng: “Nói đi, cô vợ nhỏ của tôi!”  

“Đông Phương Hạ, anh còn gọi tôi là vợ bé tôi thiến anh đấy!”  

Ngón tay trắng ngần của Thư Lăng Vy làm hình cái kéo cắt chỗ đó của Đông Phương Hạ, suýt khiến Đông Phương Hạ tát cô một cái.  

Thư Lăng Vy thấy dáng vẻ bực bội của Đông Phương Hạ, trong lòng thật thoải mái, hít thật sâu, nói: “Đông Phương Hạ, tối qua Tiểu Lâm đến căn cứ của Tư Mã Trưởng Phong phải không!”  

“Cô đã biết rồi còn hỏi tôi!”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play