Trong đại sảnh rộng lớn, toàn bộ các huynh đệ đều thay áo trắng! Mặc vải bố đội tang! Nhìn Tống Thành Hải yên lặng nằm ở đó, trái tim Trương Vũ Trạch đau như dao cắt! Hai con ngươi lúc này đầy tơ máu, cảnh tượng cùng Tống Thành Hải kề vai chiến đấu không ngừng vang vọng trong đầu.

Khoảnh khắc Tống Khải bước vào đại sảnh liền bổ nhào về phía thi thể của bố mình, bắt đầu khóc lóc thảm thiết!

Trương Vũ Trạch chậm rãi đi tới, lúc này hắn ta cảm thấy bước chân thật nặng nề, rõ ràng chỉ còn cách mười mấy mét, nhưng làm thế nào cũng không thể đi đến cùng.

Ai nấy đều chìm đắm trong đau thương, nước mắt đã làm nhòa đi tầm mắt của các huynh đệ! Những tiếng than khóc vang lên không dứt.

Các huynh đệ thấy Trương Vũ Trạch đến lập tức có chủ kiến, một vị huynh đệ lau đi nước mắt trên mặt, chạy tới trước mặt Trương Vũ Trạch, nghẹn ngào nói: “Đường chủ, lúc chúng tôi đuổi tới thư phòng, bang chủ ông ấy đã… đã… nhưng bên ngoài đều do người của chúng ta canh giữ, không thể như vậy… nếu như có người muốn vào… các anh em không thể không biết!”

Kể từ lúc Tống Thành Hải cảm thấy bất an liền tăng cường phòng vệ của tổng bộ! Huynh đệ tuần tra cảnh giới cũng nhiều gấp đôi ngày thường, bên ngoài thư phòng của Tống Thành Hải là hàng trăm huynh đệ tinh anh! Những huynh đệ này đều không dám chớp mắt, bang chủ làm sao có thể bị người ta ám sát đây! Hơn nữa còn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào trước đó, kẻ đến rốt cuộc là ai?

Trương Vũ Trạch khá tự tin về sự an toàn của tổng bộ! Mới rời đi không bao lâu sao mọi chuyện lại thành ra thế này! Không lẽ Tào Bang đồng thời hành động ở hai đầu! Nghĩ tới người đàn ông bí ẩn ở bãi đậu xe ngầm của tổng bộ Lang Quân, Trương Vũ Trạch lờ mờ cảm thấy Yến Kinh vẫn còn cao thủ mà mình không hay biết.

Loại người có thể dễ dàng xuất hiện trên địa bàn Hải Bang rồi ám sát bang chủ mà không bị các huynh đệ phát hiện ra, bản lĩnh chắc chắn còn mạnh mẽ hơn so với hắn ta! Tào Bang sao lại có người như vậy!

Trương Vũ Trạch nghĩ không thông! Hắn ta hoàn toàn không liên hệ sự việc này với Lang Quân.

-

Thân tín giao lại hoa văn hình con sói do Tây Môn Kiếm lưu lại cho Trương Vũ Trạch, nói: “Đây là thứ chúng tôi đã tìm được trên Cơ thể bang chủ”.

Nhìn hình sói duyên dáng đặc biệt này, mỗi căm thù của Trương Vũ Trạch với Tào Bang càng thêm đau triệt tâm can! Đúng như những gì Đông Phương Hạ dự đoán trước đó, Trương Vũ Trạch đã ghi món nợ này lên đầu Tào Nghị Hùng.

“Đường chủ, là do Lang Quân làm! Anh phải báo thù cho bang chủ!!”, mọi người đều phẫn nộ.

Nghe nói là do Lang Quân làm, toàn bộ huynh đệ Hải Bang đều đứng phắt dậy! Trong cơn giận dữ đều nhao nhao rút ra mã tấu, chờ đợi mệnh lệnh của Trương Vũ Trạch.

Tống Khải nhảy đến trước mặt Trương Vũ Trạch, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Đường chủ Trương, Huyết Lang giết bố của tôi, bây giờ tôi mệnh lệnh cho anh dẫn theo các huynh đệ áp giải hắn tới đây, ông đây phải róc xương lóc thịt hắn!”

Nghe vậy Trương Vũ Trạch lắc đầu! Ra hiệu cho các huynh đệ đừng manh động, dù hắn ta rất đau buồn, nhưng không đến nỗi đánh mất lý trí. Sau khi kiểm tra vết thương của Tống Thành Hải, mới quay lại và nói lớn với các huynh đệ:

“Các anh em, hôm nay chúng ta vừa chuẩn bị hợp lực cùng Lang Quân để đối phó với Tào Bang, đừng trúng kế của Tào Bang! Trước đó thiếu bang chủ bị người của Tào Bang ám sát không thành công, mà bang chủ… hoa văn này, là Tào Bang cố ý hãm hãi Lang Quân”.

Uy tín của Trương Vũ Trạch tại Hải Bang vô cùng cao! Các huynh đệ đương nhiên tin những gì hắn ta nói, nhưng điều này không có nghĩa là Hải Bang chỉ có Trương Vũ Trạch hắn là đường chủ.

Vào lúc này, một đường chủ khác bước ra khỏi đám đông, giận dữ trừng mắt nhìn Trương Vũ Trạch: “Đường chủ Trương, hài cốt bang chủ còn chưa lạnh, anh lại dám công khai chống lại mệnh lệnh của thiếu bang chủ, huống hồ chứng cứ rành rành. không lẽ anh còn muốn bao che cho Lang Quân?”

“Trần Tư Kiệt, hãy dùng đầu mình suy nghĩ cẩn thận, trước đó thiếu bang chủ bị người của Tào Bang tập kích, bang chủ lại bị ám sát vong thân! Một khi chúng ta trúng kế, xảy ra xung đột với Lang Quân, ai sẽ là người được lợi nhiều nhất! Vả lại một khi chúng tôi không xuất hiện kịp thời để giải cứu thiếu bang chủ, phỏng chừng một số người trong Hải Bang đều đã đang nội chiến để tranh giành vị trí bang chủ này rồi! Ai sẽ được lợi? "

Trương Vũ Trạch cố nén cơn giận của mình, tên Trần Tư Kiệt này những năm này vẫn luôn đối lập với mình, trong ngoài bất nhất, nói một đàng làm một nẻo! Thường lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, lúc trước có Tống Thành Hải, Trần Tư Kiệt không dám ngang ngược, nhưng hiện giờ bang chủ vừa chết, tên chó hoang này lập tức nhảy ra!

Tống Khải là một tên vô dụng, trước nay làm việc không bao giờ suy xét tới hậu quả! Lúc này nghe được Trần Tư Kiệt nói vậy liền trách mắng Trương Vũ Trạch: “Đường chủ Trương, Hải Bang là nhà của tôi, bố của tôi bị Huyết Lang ám sát, chức vị bang chủ đương nhiên sẽ do tôi kế thừa! Mà anh, không chỉ không vì bố tôi báo thù mà còn già mồm át lẽ phải! Có phải là bố tôi không còn nữa nên anh không coi tôi ra gì phải không?”.

Tống Khải đã hoàn toàn quên sạch việc Trương Vũ Trạch bất chấp tất cả để cứu hắn trước đó.

Thân tín của Trương Vũ Trạch nghe thấy Tống Khải không phân trường hợp mà quát mắng đường chủ của mình, họ vốn đã coi thường hắn ta, nay từng người đều giận tím mặt, Tống Khải là cái thá gì, những năm qua không chỉ không vì các huynh đệ lo nghĩ, ngược lại còn hại chết không ít huynh đệ! Nếu để loại người này kế thừa chiếc ghế bang chủ, các huynh đệ bên này của Trương Vũ Trạch sẽ không đồng ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play