*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cửa chưa khóa? Có nghĩa là khóa cửa rồi thì làm gì cũng được! Đông Phương Hạ cười ha ha, sát gần Nam Cung Diệc Phi, cười nói bên tai cô: “Yên tâm đi, Tây Môn không có ở đây, vừa nãy Dạ Ảnh nhìn thấy anh đưa em vào, cô nam quả nữ ở cùng nhau, cô bé đó sẽ không xông vào. Vợ à, em thả lỏng cơ thể đợi người đàn ông của em yêu thương em đi!”
“Lưu manh!” Nam Cung Diệc Phi bị hơi nóng mà Đông Phương Hạ thở ra bên tai khiến cho toàn thân mềm nhũn, cơ thể căng lại! Bàn tay ngọc bám lên cổ của Đông Phương Hạ, tránh ánh mắt của Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ thấy vậy, trong lòng vui như nở hoa, bế Nam Cung Diệc Phi đi vào phòng trong!
Anh bật đèn tường, cởi giày cho Diệc Phi rồi đặt cô lên giường, mượn ánh sáng mờ tối, nhìn khuôn mặt xấu hổ đỏ ửng của Diệc Phi, trong Đông Phương Hạ lập tức nổi lên làn sóng! Đẹp quá! Diệc Phi thực sự quá đẹp.
Thấy Đông Phương Hạ mơ màng ngắm mình, ánh mắt còn ngẩn ngơ! Lòng Diệc Phi thấy ngọt ngào, không có người phụ nữ nào không muốn cướp mất hồn của người đàn ông mình yêu.
“Diệc Phi, em đẹp quá!!”
Diệc Phi cười tươi! Không nói!
“Diệc Phi, mấy ngày nay để em chịu ấm ức rồi! Không thể quang minh chính đại đến nhà em, mỗi lần đều đi từ võng đạo, về từ võng đạo! Em yên tâm, xử lý xong việc ở Yên Kinh, tất cả sẽ qua!”
“Đây đều là việc em nên làm! Không nói những việc này nữa!! Dạo này anh sống thế nào, có đi bức hại cô em nào khác không”.
“Không có, anh là loại người vương tình khắp nơi sao?”
“Thật không?”
“Thật!”
“Còn Lăng Vy thì sao! Anh làm gì cậu ấy rồi! Anh tuyệt đối đừng nói anh không làm gì, em nhận ra, Lăng Vy không đúng lắm, khi đi lại cũng thay đổi! Nói đi, anh lên giường với cậu ấy lúc nào”.
Vãi… Con mắt của Nam Cung Diệc Phi này sao tốt như vậy, việc này cũng có thể nhìn ra! Đông Phương Hạ toát mồ hôi… Lại nhìn dáng vẻ đắc ý của Diệc Phi, Đông Phương Hạ hùng hồn nói: “Cô ấy thường xuyên mê hoặc anh, anh là một người đàn ông bình thường, nếu không phản ứng trước sự mê hoặc của người đẹp như cô ấy, thì anh không bình thường rồi! Diệc Phi, anh lừa cô ấy là em có thể kiên trì năm tiếng dưới người anh, cô ấy nói cô ấy muốn đấu với em!”
“Vô vị! Chuyện này có thể đấu sao?”, Diệc Phi trừng mắt nhìn Đông Phương Hạ, một tia hồng đỏ xấu hổ lan từ chiếc cổ trắng ngần cho đến xương quai xanh mới dừng lại.
Đông Phương Hạ thấy vậy lại ngẩn người! Người phụ nữ của mình, sao ai ai cũng đẹp mê hoặc lòng người! Tuy Diệc Phi không khiêu khích mình, nhưng như vậy còn khiến người ta khó chịu hơn khiêu khích, đặc biệt là cái khe sâu đáng sợ đó, suýt nữa khiến mình khó thở!
Cảm thấy cổ hỏng khô rát, Đông Phương Hạ nuốt nước miếng một cách khó khăn, bàn tay không nghiêm túc xoa sau lưng Diệc Phi.
Diệc Phi không phản kháng! Đã là người phụ nữ của Đông Phương Hạ, chuyện này là không tránh được! Hơn nữa, giao bản thân cho người đàn ông như vậy không phải là tâm nguyện của mình sao!
Diệc Phi ôm chặt Đông Phương Hạ, những chỗ nhạy cảm của Diệc Phi đều bị Đông Phương Hạ sờ một lượt! Hơi thở trở nên gấp gáp, ánh mắt cũng bắt đầu mơ màng, hiển nhiên là bị Đông Phương Hạ khuấy lên ngọn lửa dục vọng trong lòng.
Đông Phương Hạ cảm thấy sự bất thường của Nam Cung Diệc Phi, liền biết cô động tình rồi! Đặt Diệc Phi nằm trên giường, Đông Phương Hạ đè lên. Bàn tay ma quỷ đặt lên khuôn ngực đầy đặn của cô, nhẹ nhàng xoa bóp!
Diệc Phi chỉ cảm thấy đau rát, “cây gậy gỗ” như muốn phá cơ thể mình, nhưng trong đau đớn, một cảm giác kỳ lạ bỗng ập đến toàn thân mình, cảm giác lạ thường!
Hồi lâu, Diệc Phi buông lỏng bàn tay ấn sau lưng Đông Phương Hạ, tiếp đó, tiếng thở hổn hển, tiếng rên hoan lạc, dễ chịu vang lên không ngừng, trong phòng đầy sắc xuân!
Diệc Phi được Đông Phương Hạ liên tục đưa lên đỉnh sung sướng, rồi lại tụt xuống! Mỗi lần đạt đến đỉnh, Diệc Phi cảm thấy mình giống như nhảy múa trong không trung! Cảm giác đó, khiến cô không nỡ rời bỏ! Diệc Phi vô cùng hài lòng với thể hiện của Đông Phương Hạ!