Tuy Đông Phương Hạ muốn cược với chú hai, nhưng anh lại có điều lo lắng của mình, lúc này tuyệt đối không thể để nhà họ Tư Mã tóm được đằng chuôi.
Bây giờ mình không thiếu vũ khí! Lô vũ khí cướp được ở ngoại ô phía Đông lần trước đủ để Lang Quân dùng rồi! Nếu chú hai thiếu tiền, suy nghĩ cho binh lính của ông ấy, mình ban chút lòng tốt đi! Ai bảo ông ấy là chú hai của mình!
Đông Phương Hạ trầm ngâm một lát, lấy chi phiếu ra, động tác nhanh gọn điền vào và đưa cho chú hai của mình: “Đây là số tiền tập toàn Thiên Lang quyên góp cho khu quân đội của các chú. Nể tình chú là chú của cháu, cháu không cần gì hết!”
Đông Phương Hùng nhận chi phiếu, khi thấy bên trên chi chít chín chữ số la tinh liền ngẩn người tại chỗ! Mẹ kiếp, đây chính là sự khác biệt giữa người giàu và người nghèo! Cả ngày tôi đau đầu vì kinh phía của quân đội, tên nhóc Đông Phương Hạ lại vô cùng thoải mái, ra tay là một trăm triệu!
Ông lão và Đông Phương Viêm nhìn thấy Đông Phương Hùng ngẩn người bèn đi đến, liền sau đó trực tiếp cạn lời với Đông Phương Hạ! Ánh mắt đó, là đang mắng Đông Phương Hạ là tên bại gia chi tử.
Đông Phương Hạ cười ha ha: “Chú hai, còn nói chú là người của nhà họ Đông Phương chúng ta, sao mất mặt như vậy, một trăm triệu đã dọa chú thành như vậy!!! Thật xót xa…”
“Nhóc con, cháu ăn nói kiểu gì vậy!”
Đông Phương Hùng gõ đầu Đông Phương Hạ. Ông ấy không phải bị một trăm triệu dọa sợ! Mà là cảm thấy giống như nằm mơ! Lần trước xin ông nội của Nam Cung Diệc Phi hai mươi triệu để phát triển thiết bị của khu quân đội nhưng không được, bây giờ đột nhiên có một trăm triệu, đương nhiên ông ấy vui mừng!
Đông Phương Hùng vội vàng nhét chi phiếu vào túi quần của mình, sợ thằng cháu hối hận, ông ấy đứng cách Đông Phương Hạ thật xa, dáng vẻ đó đúng là buồn cười!
Ông lão thấy vậy liền cạn lời lắc đầu! Sau đó nói với Đông Phương Hạ: “Nhóc con, may mà cháu tiêu hoang tiền của cháu, nếu là tiền của nhà họ Đông Phương, chắc ông nội bị cháu làm tức chết!”
Cháu tiêu hoang? Trời ơi, ông nội và mọi người vừa nãy không phải không nhìn thấy chứ! Chú hai hỏi tiền cháu, cháu có thể không cho sao! Nếu mỳ sợi có thể dùng để treo cổ tự sát, Đông Phương Hạ sẽ không hề do dự chọn treo cổ.
Ông lão và mọi người nhìn dáng vẻ khổ sở của Đông Phương Hạ, đều phải bật cười!
“Đông Phương Hạ, nào, chơi cùng ông nội vài ván!”
Đông Phương Hạ nghe thấy ông nội bảo mình chơi cờ cùng! Hai con ngươi của anh lập tức trừng lên, lòng nghĩ ông nội không phải cũng muốn ra chút giải thưởng chứ.
“Đông Phương Hạ, nào!”
Đông Phương Hạ nhìn bàn cờ mà ông nội đã bày sẵn, anh liên tiếp xua tay rồi chạy mất! Buồn cười, không chạy thì mình chịu được sự giày vò của ông nội và mọi người sao!
Đông Phương Hạ chuồn vào phòng bếp, không ngừng lau mồ hôi! Hôm nay tâm hồn này chịu đả kích rất lớn!
“Lại bị dì giáo huấn à?”
Diệc Phi chưa từng thấy người đàn ông của mình sợ kinh hồn bạt vía như vậy, thấy Đông Phương Hạ chạy vào liền cười nói!
“Diệc Phi, nơi này thật đáng sợ! Đầu tiên là mẹ đánh anh, sau đó là chủ hai đòi tiền anh, bây giờ là ông nội, bố ở một bên cũng nhìn anh chằm chằm! Anh... Anh...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT