*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“A… Mẹ! Mẹ đừng đánh nữa, đau…”  

“Đau… không đau thì con không nhớ, tên ngốc này! Con còn dám chạy! Quay lại cho mẹ”.           “Con không… quay lại mẹ còn không đánh chết con!”  

Đông Phương Hạ không phải rất đau, mà là thích không khí này, thật ấm áp! Tuy Hác Hàm Nguyệt hơn bốn mươi tuổi, nhưng chân tay rất nhanh nhẹn, không ngừng đuổi đánh Đông Phương Hạ trên tầng hai!  

Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy ở dưới tầng bị tiếng kêu của Đông Phương Hạ dọa sợ hết hồn, hai cô gái vội vàng chui ra từ phòng bếp! Khi nhìn thấy Hác Hàm Nguyệt cầm chổi lông gà đuổi theo Đông Phương Hạ, Đông Phương Hạ vừa cầu cứu vừa lau mồ hôi, hai cô gái đều bật cười!   

“Diệc Phi, nếu trên thế giới còn có ai có thể khiến Đông Phương Hạ sợ đến mức độ này, thì chỉ có dì thôi!”  

Nam Cung Diệc Phi mỉm cười, hai tay ôm trước ngực, đẩy cao khuôn ngực vốn đã đầy đặn, mắt nhìn lên tầng, cười nói: “Nếu để người của anh ấy thấy cảnh này, có trực tiếp ngất ra đất không!”  

“Ha ha, Huyết Lang của Lang Quân! Thật đáng yêu!”  

“Cậu đừng đắc ý! Đợi chốc nữa để anh ấy nhìn thấy hai chúng ta ở đây cười trên nỗi khổ người khác thì xong đời đấy!”  

Nam Cung Diệc Phi nói xong liền về phòng bếp tiếp tục bận rộn! Thư Lăng Vy lại lấy di động ra quay lại cảnh này!  

Trên tầng hai, Hác Hàm Nguyệt dựa vào lan can thở hổn hển, Đông Phương Hạ đứng cách xa, cười ha ha: “Mẹ, mẹ đừng đuổi nữa, mẹ không đuổi được con đâu!”  

“Tên nhóc thối, lớn rồi! Đủ lông đủ cánh rồi! Lại đây, mẹ tính sổ với con!”  

“Không… trừ phi mẹ hứa không đánh con nữa!”  

Hác Hàm Nguyệt nhìn nụ cười ngốc nghếch của con trai mình, bà ấy đang cao hứng, tiếp tục đuổi đánh Đông Phương Hạ!  

“Diệc Phi, Lăng Vy, cứu với! Mẹ đánh anh!”  

Đông Phương Hạ thấy vậy co giò chạy, vừa chạy vừa cầu cứu Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy! Buồn cười, không chạy mà được sao! Hai mươi mấy ngày không về nhà, chuyện mẹ muốn có cháu chưa làm được! Lần trước lại bị mẹ nhìn thấy bộ dạng đó của mình ở trên phố Bắc, lần này về chắc chắn sẽ bị đánh.  

Đông Phương Hạ chạy xuống phòng khách tầng một, khi nhìn thấy Thư Lăng Vy cầm di động của mình đang ghi hình mình, Đông Phương Hạ suýt ngất ra đất!  

“Thư Lăng Vy, cô thấy chết không cứu!”, trong lòng Đông Phương Hạ thầm mắng một câu, sau đó trốn vào phòng bếp.  

“Ồ…”, bây giờ Nam Cung Diệc Phi rất muốn khóc, chồng cưa cưới cũng thật là!  

Nam Cung Diệc Phi vừa tránh ra, Đông Phương Hạ hết đường chạy, kêu thảm một tiếng! Anh bị Hác Hàm Nguyệt véo tai lôi ra khỏi bếp, mắng một trận đau như bổ đầu.  

Diệc Phi nghe xong, “phì” một tiếng bật cười! Thư Lăng Vy trong phòng khách càng cười như nắc nẻ, đặc biệt là nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn, nghe lời của Đông Phương Hạ!  



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play