*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Dạ Ảnh, đi hỏi xem cậu chủ bị làm sao! Thấy có chút không thoải mái!”  

Dạ Ảnh do dự một chút, gật đầu với Hồ Ngạn Hạo, đứng dậy đi về phía Đông Phương Hạ.                “Cậu chủ, cậu sao vậy?”  

Ngước mắt nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Dạ Ảnh, Đông Phương Hạ khẽ mỉm cười: “Không sao, mọi người làm việc của mình đi!”  

“Vâng…”  

Giọng nói trong trẻo và ngọt ngào của Dạ Ảnh khiến Đông Phương Hạ bỗng nhiên nhớ đến câu nói lúc trước của Tây Môn Kiếm! Ngay sau đó, liền nhìn ngắm Dạ Ảnh một lượt!  

Dạ Ảnh bị ánh mắt của Đông Phương Hạ nhìn đến cả người không được tự nhiên! Trong lòng tự hỏi không biết cậu chủ hôm nay bị làm sao, khiến người khác cảm thấy thật kỳ lạ, không phải là bị bệnh rồi chứ!  

“Cậu chủ, có phải cậu bị bệnh không?”, khuôn mặt xinh đẹp của Dạ Ảnh lúc này tràn đầy lo lắng, nói xong, còn chuẩn bị thử nhiệt độ cơ thể cho cậu chủ nhà mình.  

“Cô nhóc chết tiệt, có ai nói chuyện với cậu chủ như cô không hả!”  

Nghe thấy vậy, Đông Phương Hạ dở khóc dở cười trừng Dạ Ảnh một cái.  

“Tôi…tôi…”  

Dạ Ảnh vội vàng thu lại bàn tay ngọc của mình, khuôn mặt xinh đẹp cúi xuống. Một đường chủ Hình Đường của Lang Quân đầy lạnh lùng, thủ đoạn tàn nhẫn, cũng chỉ có đứng trước mặt Huyết Lang mới có một mặt dịu dàng ân cần như vậy!  

Nhìn thấy Dạ Ảnh tủi thân! Trong lòng Đông Phương Hạ cực kỳ buồn bực, không ngừng gào thét “Dạ Ảnh à, cậu chủ tôi chỉ đùa với cô thôi, cô đừng để trong lòng! Thật có lỗi!”  

Các anh em khác bảo vệ trong phòng, đều biết mấy đường chủ đều sợ Huyết Lang! Các anh em Hình Đường nhìn thấy đường chủ của bọn họ bị Huyết Lang làm cho đứng ngồi không yên, ngay lập tức âm thầm líu lưỡi nói không nên lời!  

“Cô nhóc, cô biết hôm nay Tây Môn nói gì với tôi không?”, He he…phải trêu cô chút mới được!  

Nhìn thấy nụ cười xấu xa đó của cậu chủ nhà mình, đôi mắt xinh đẹp của Dạ Ảnh chớp chớp vài cái, hai cánh môi mỏng đỏ mọng mấp máy: “Nói gì thế?”  

Đông Phương Hạ liếc trái liếc phải, lại gần Dạ Ảnh, ngửi thấy mùi hương cơ thể của thiếu nữ, thần kinh Đông Phương Hạ liền rối loạn! Nhỏ giọng nói: “Tây Môn bảo cậu chủ tôi “thu nhận” cô và Dạ Phong, anh ấy còn nói, đừng để các cô rơi vào tay kẻ khác! Ha ha…”  

Nói xong, hai vai Đông Phương Hạ không ngừng run lên, cố nhịn cười! Xoay người rời đi.  

Đợi đến lúc Dạ Ảnh phản ứng lại, ở đây đã không còn thấy bóng dáng Đông Phương Hạ đâu nữa! Cậu chủ thường xuyên trêu chọc chị em bọn họ, cũng quen rồi! Nhưng Tây Môn Kiếm, anh ta sao có thể cũng học theo cậu chủ rồi.  

“Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”.  

Dạ Ảnh trong lòng hung hăng mắng thầm một câu! Ngay sau đó, cô ấy lập tức nhận ra bản thân đây chẳng phải là cũng lôi cậu chủ vào mắng rồi sao! Cậu chủ cũng thật là, sao lại…  

“Diệc Phi, cậu sống ở đây lâu như vậy! Cậu làm thế nào chịu được áp lực cực lớn này?”  

“Áp lực gì?”, Nam Cung Diệc Phi vừa thái thức ăn vừa hỏi.  



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play