Đông Phương Hạ lật quyển thực đơn dày một lượt, cuối cùng ôm thực đơn ngồi đó do dự! Quý Mạch thấy vậy nhìn đồng nghiệp của mình một cái, nghi hoặc nói: “Sao thế? Cậu em Tiểu Phi!”

Đông Phương Hạ giả bộ khó xử, ngước mắt nói với Quý Mạch: “Anh Mạch, tên và hình ảnh trên này nhiều quá, lại không ghi giá, tôi không biết nên gọi món nào! Ngộ nhỡ hơi đắt, anh không đủ tiền thì làm thế nào? Chị Lăng Vy lại không có tiền”.

Mọi người nghe xong liền cảm thán cậu em của Thư Lăng Vy đúng là đứa trẻ ngoan, biết nghĩ cho người khác như vậy! Quý Mạch cười ha ha, hào phóng nói: “Cứ gọi tự nhiên, chỉ cần Tiểu Phi cậu thích là được, đừng lo anh không có tiền thanh toán”.

Vãi! Tôi đang đợi câu này của anh, Đông Phương Hạ cười âm hiểm, sau đó gọi nhân viên phục vụ đến, oang oang nói: “Vậy tôi gọi mấy món rẻ chút, nhân viên phục vụ, ghi lại đi!”

Thư Lăng Vy vẫn luôn chú ý đến Đông Phương Hạ, khi thấy nụ cười không có ý tốt của Đông Phương Hạ, lập tức nhìn sang Quý Mạch, ánh mắt đó, hiển nhiên là đồng cảm với Quý Mạch, nhìn mình bằng ánh mắt đó trước mặt Đông Phương Hạ, không phải anh muốn chết sao!

“Hầy… thôi! Để các anh gọi món đi, tôi gọi chai rượu là được rồi! Cô nhân viên, ở chỗ các cô có loại rượu nào rẻ nhất, nói cho tôi”.

“Tiểu Phi, thế này không phải cậu không nể mặt tôi sao! Anh đã nói rồi, cậu cứ gọi tự nhiên”, Quý Mạch không đợi nhân viên giới thiệu cho Đông Phương Hạ liền cắt lời trước.

Đông Phương Hạ do dự một lúc, mới nói: “Vậy được, anh Mạch đã nói như vậy, Tiểu Phi tôi cũng không thể làm anh mất mặt. Vậy thì cho chai rượu vang trắng”.

“Xin hỏi anh, anh muốn lấy rượu vang trắng của hãng nào ạ?”, nhân viên phục vụ cười nhàn nhạt.

“Loại trên chai rượu có khắc tên viết tắt của Villa Angela X”.

Nhưng, thể diện của đàn ông, còn ở trước mặt nhiều người như vậy, tuy đau lòng như đang nhỏ máu, nhưng anh ta vẫn cắn răng chịu.

Đông Phương Hạ nhìn sắc mặt của Quý Mạch, trong lòng thật dễ chịu! Bữa cơm này, mọi người ăn mà khủng hoảng bất an, ngay cả Thư Lăng Vy cũng không ngoại lệ, nhưng cô không lo vấn đề tiền! Vì Đông Phương Hạ Có tiền.

Cái tay cầm đũa của Quý Mạch không ngừng run run! Nhìn một mình Đông Phương Hạ cầm chai rượu vang trắng mà nhân viên phục vụ mang lên ngồi đó từ từ thưởng thức, không hề có ý chia sẻ cho người khác, Quý Mạch rất muốn rút súng ra.

Sau khi chai rượu chỉ còn nhìn thấy đáy, Đông Phương Hạ thoải mái ợ hơi, dựa vào lưng ghế, vỗ bụng nói: “Rượu này thật không ra gì! Sớm biết khó uống như vậy tôi đã không lấy. Hàng rẻ đúng là không đáng nói!”

Mọi người nghe xong, cho dù tố chất tâm lý CÓ tốt, cũng phải thầm khinh bỉ Đông Phương Hạ, chai rượu mấy trăm tệ còn nói hàng rẻ, bộ đồ trên người cậu Có lẽ còn không giá trị bằng số lẻ của chai rượu này, đúng là không biết xấu hổ.

Quý Mạch không muốn ở lại cùng Đông Phương Hạ nữa, hôm nay cậu nhóc này một lòng muốn trị anh ta! Đồng nghiệp của Thư Lăng Vy không dám đắc tội với Quý Mạch, vì vậy mọi người đều trầm mặc! Chỉ có Thư Lăng Vy, coi như không có chuyện gì xảy ra, Quý Mạch này, thường xuyên xum xoe nịnh bợ, Cô đã sớm chán ghét rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play