<font color="#000000"> Mẹ của Đông Phương Hạ vẫn không yên tâm, đang định kéo con trai sang một bên, không ngờ lại bị chồng dùng ánh mắt ra ý bảo dừng lại, và thể hiện ý “không cần lo lắng”.  </font>

<font color="#000000">

</font>

<font color="#000000"> Đông Phương Hùng trừng to đôi mắt, tuy tuổi cũng hơi cao, nhưng trận đánh nhau lại khiến ông ấy khí huyết sôi trào!  </font>

<font color="#000000">

</font>

<font color="#000000"> Tư Mã Lâm vốn cho rằng người của mình đưa đến có lẽ có thể đưa Đông Phương Hạ đi được, nhưng khi ông ta thấy người của mình liên tiếp kêu la dưới đất, sắc mặt liền vô cùng khó coi! Lúc này, ông ta mới hiểu mình mắc bẫy rồi!  </font>

<font color="#000000">

</font>

<font color="#000000"> Hai người anh em chỉnh lại quần áo của mình, không quan tâm đến tiếng rên rỉ dưới đất, đi về phía Đông Phương Hạ.  </font>

<font color="#000000">

</font>

<font color="#000000"> “Hai phút bốn mươi lăm giây, hai người cùng ra tay lại cần nhiều thời gian như vậy, sau khi về, đến chỗ anh Hồ nhận tội đi!”  </font>

<font color="#000000">

</font>

<font color="#000000"> “Vâng”.  </font>

<font color="#000000">

</font>

<font color="#000000"> Tây Môn Kiếm giơ tay xem đồng hồ, lạnh giọng trách phạt. Hai anh em nghe xong liền hổ thẹn lui sang một bên. Lời vừa nói ra, những người biết nội tình cũng phải âm thầm hít khí lạnh.  </font>

<font color="#000000">

</font>

<font color="#000000"> Đông Phương Hùng nhìn Tây Môn Kiếm như nhìn quái vật, dưới tay mình có người như này, thì sức chiến đấu ắt sẽ tăng cao.  </font>

<font color="#000000">

</font>

<font color="#000000"> Đông Phương Hạ biết suy nghĩ của Tây Môn Kiếm, lập tức, quay người vỗ nhẹ lên vai hai anh em, an ủi: “Họ đều là cựu chiến binh, hai người có thể đánh ngã đối phương trong thời gian như vậy đã là rất tốt rồi!”  </font>

<font color="#000000">

</font>

<font color="#000000"> “Thuộc hạ hổ thẹn với cậu chủ!”  </font>

<font color="#000000">

</font>

<font color="#000000"> Hai anh em quỳ một chân xuống, họ đã khiến cậu chủ của mình thất vọng, cậu chủ không những không trách, ngược lại còn an ủi họ, khiến họ rất cảm động!  </font>

<font color="#000000">

</font>

<font color="#000000"> Đông Phương Hạ thấy vậy liền đỡ hai anh em lên, quay sang nhìn Tư Mã Lâm tái mặt như chết, lớn tiếng nói: “Chú Tư Mã, sáu năm trước cậu nhóc nhờ vào sự chiếu cố của nhà họ Tư Mã các ông, cho tôi chạy thoát vào lúc quan trọng, còn chôn vùi người anh em tốt Mễ Ngạn, món nợ này, tôi sẽ tính rõ với các người. Bây giờ ông đã đến nhà họ Đông Phương tôi, Đông Phương Hạ sẽ không tát ông trước mặt mọi người, chúng tôi nên cố gắng thể hiện tình hữu nghị của chủ nhà, ngồi xuống uống ly rượu đi”.   </font>

<font color="#000000">

</font>

<font color="#000000"> Tư Mã Lâm nghe xong, trán nổi gân xanh, khóe miệng giật giật! Người của mình đưa đến, xem tình hình này, là bị phế bỏ hoàn toàn rồi! Nhà họ Đông Phương có cao thủ như vậy từ lúc nào, ra tay tàn ác như vậy!  </font>

<font color="#000000">

</font>

<font color="#000000"> Vậy nên, Tư Mã Lâm hỏi Đông Phương Viêm: “Đông Phương Viêm, nhà họ Đông Phương các ông đã giao con trai ra, tại sao còn cho người ra tay”.  </font>

<font color="#000000">

</font>

<font color="#000000"> Đông Phương Viêm nhìn còn trai: “Họ không phải là người của nhà họ Đông Phương tôi, đây là ân oán giữa nhà họ Tư Mã các ông và con trai tôi, có chuyện gì thì hỏi nó đi”.  </font>

<font color="#000000">

</font>

<font color="#000000"> Đông Phương Viêm thấy con trai chiếm thế thượng phong, ông ấy coi Tư Mã Lâm như “quả bóng” đá qua đá lại, trong lòng vô cùng sung sướng!  </font>

<font color="#000000">

</font>

<font color="#000000"> Tư Mã Lâm kiềm chế sự kích động muốn xông lên, chuyển ánh mắt sang Đông Phương Hạ!  </font>

<font color="#000000">

</font>

<font color="#000000"> Đông Phương Hạ đứng khoanh tay, Tây Môn Kiếm đi lên trước, vẻ mặt không cảm xúc nói: “Chúng tôi không phải là người nhà họ Đông Phương, chỉ là những người vô danh tiểu tốt thôi, ông Tư Mã cũng không cần để bụng”.  </font>

<font color="#000000">

</font>

<font color="#000000"> Gan phổi của Tư Mã Lâm sắp tức nổ tung rồi! Vô danh tiểu tốt, không phải là nói với trước mặt mọi người, mấy tên vô danh tiểu tốt cũng có thể đối đầu với nhà họ Tư Mã! Nhìn ánh mắt chế nhạo của đám người nhà họ Đông Phương, Tư Mã Lâm biết hôm nay sẽ không đưa được Đông Phương Hạ đi! Lập tức, hừ một tiếng, vứt ra một câu: “Nhà họ Tư Mã sẽ còn đến nữa”, rồi quay người bỏ đi.  </font>

<font color="#000000">

</font>

<font color="#000000"> “Chú Tư Mã, phiền đợi một chút!”, Đông Phương Hạ gọi Tư Mã Lâm định bỏ đi lại, nhìn đám lực lưỡng nằm dưới đất, tiến lên nói: “Nhà họ Đông Phương không quen nhận lễ vật như này, phiền chú Tư Mã mang về. Còn nữa, hiện tại tôi đang ở đại học Yên Kinh, phiền chú nói với quý công tử, có thời gian thì đến chơi! Tôi sẽ tiếp đãi cậu ta cẩn thận!”  </font>

<font color="#000000">

</font>

<font color="#000000"> Khi nói đến câu cuối cùng, Đông Phương Hạ vốn cười hi hi, sắc mặt dần lạnh tanh lại, toàn thân từ trên xuống dưới tỏa ra khí thế khiến người ta phải khó thở.  </font>

<font color="#000000">

</font>

<font color="#000000"> Tư Mã Lâm bị sát khí lạnh băng này làm cho lùi lại liên tiếp! Vừa nãy ông ta rõ ràng cảm nhận được đôi mắt của cậu thanh niên Đông Phương Hạ này giống như vô số mũi đao đâm về phía ông ta! Cậu nhóc này, đã không phải Đông Phương Hạ năm đó.  </font>

<font color="#000000">

</font>

<font color="#000000"> Tư Mã Lâm cắn răng, nhìn người của mình, mắng một tiếng “phế vật”, gọi điện cho người đến kéo những người thương tàn này đi rồi bỏ đi!  </font>

<font color="#000000">

</font>

<font color="#000000"> Xảy ra chuyện như vậy, mọi người cảm thấy cũng không cần phải ở lại, liền chào từ biệt Đông Phương Viêm. Từng lời nói từng hành động của Đông Phương Hạ tối nay, đủ để che lấp nhận định về cậu ấm nhà Đông Phương sáu năm trước, đặc biệt là mấy người bên cạnh anh, thân thủ cường mạnh, ngay cả cựu chiến binh cũng không đánh lại được họ, xem ra, bầu trời Yên Kinh sắp thay đổi rồi! Huống hồ, hiện nay nhà họ Đông Phương còn có ngọc khấu.  </font>

<font color="#000000">

</font>

<font color="#000000"> Mọi người ra về, Đông Phương Hạ thở phào một hơi! Ngồi xuống, bắt đầu lấp đầy bụng!  </font>

<font color="#000000">

</font>

<font color="#000000"> Hác Hiên và Tần Hạo Kiệt cũng ra về, không phải họ không muốn ở lại, mà là biết tối nay Đông Phương Hạ không có thời gian, chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói với người nhà.  </font>

<font color="#000000">

</font>

<font color="#000000"> </font>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play