Tiểu Lâm đến đại sảnh của tầng năm, lén lén lút lút thăm dò từng tấc đất ở đây! Khi phát hiện Đông Phương Hạ không có ở đây, lập tức quay đầu hỏi Tây Môn Kiếm: “Người đâu?”  

“Đang nghỉ bên trong!”  

Tiểu Lâm do dự một lát, cẩn thận nhẹ nhàng đi về phía phòng bên trong! Bước chân rất nhẹ.  

Tây Môn Kiếm thấy vậy, cảm thấy không ổn, trán toát mồ hôi.  

Hai chị em Dạ Ảnh và Dạ Phong Nhìn dáng vẻ sợ hãi của Tây Môn Kiếm, ở một bên nhịn cười, Bạch Vỹ lại nói nhỏ: “Cô bé này rất đanh đá, Tây Môn, anh không phải sợ một cô bé chứ!!”  

Tây Môn Kiếm nghe xong, nhìn Bạch Vỹ bằng ánh mắt đáng thương: “Nếu anh biết cô ấy là ai, có lẽ anh sẽ không nói vậy! Mọi người canh gác, tôi đi trước, xem Huyết Lang đến chưa?”  

“Tây Môn Kiếm, anh đứng lại cho tôi!”  

Tây Môn Kiếm muốn nhân cơ hội chuồn đi, nhưng anh ta cũng kém may mắn! Còn chưa mở cửa, phía sau lưng vang lên giọng nói tức giận ngút trời, còn chưa quay đầu đã cảm nhận được một dòng sát khí khiến người ta kinh sợ ập về phía mình.  

Tây Môn Kiếm không tự chủ run lên! Sau đó, tránh đi với tốc độ nhanh nhất. Giao đấu với Tiểu Lâm, anh ta thực sự không có cái gan đó! Nhưng, Tiểu Lâm mang nỗi tức giận đến, bây giờ phát hiện sư huynh của mình không nghỉ ngơi trong phòng ngủ, Tây Môn Kiếm lại lừa mình, đương nhiên càng tức giận.  

Tốc độ của Tây Môn Kiếm rất nhanh, nhưng tốc độ của Tiểu Lâm không biết nhanh hơn anh ta bao nhiêu lần, Tây Môn Kiếm đã phát huy đến cực điểm vẫn bị Tiểu Lâm đá một cái.  

“Phập!” một tiếng vang lên, Tây Môn Kiếm ôm vai trái tập tễnh ngã ra sau, khóe miệng còn đọng vết máu.  

Mấy người Bạch Vỹ, Dạ Ảnh, Dạ Phong, Hồ Ngạn Hạo có mặt ở đó, không ai nhìn rõ Tiểu Lâm đá thương Tây Môn Kiếm thế nào, rõ ràng họ nhìn thấy Tây Môn Kiếm đã tránh, nhưng sao vẫn bị thương! Dạ Ảnh và Dạ Phong từng thấy thân thủ của Tiểu Lâm lại cảm thấy rất bình thường, nhưng Bạch Vỹ và Hồ Ngạn Hạo thì khác, con mắt suýt rớt xuống, sát khí trên người Tiểu Lâm, vô cùng sắc bén, còn lạnh xương hơn tiếng gọi của thần chết, ban đêm cuối thu vẫn lạnh, nhưng lại không giống giờ khắc này, cả đại sảnh giống như nhà băng, âm lạnh!  

Điều đáng sợ nhất là, Bạch Vỹ và Hồ Ngạn Hạo còn nhìn thấy cảnh tượng khó mà tin nổi, chính là trước một giây Tây Môn Kiếm bị Tiểu Lâm đá trúng, có một ánh sáng mờ màu tím bắn về phía Tây Môn Kiếm nhanh như điện giật, sau đó biến mất! Nếu không nhìn kỹ, thì rất khó phát hiện.   

“Muốn chạy, không dễ vậy đâu!”, Tiểu Lâm khí thế bừng bừng nhìn Tây Môn Kiếm, tức giận nói: “Dám lừa bản tiểu thư, xem tôi có đánh anh nằm luôn ba tháng không!”  

“Đợi đã, Tiểu Lâm, cậu chủ sắp về rồi, cô phải có được sự đồng ý của cậu chủ mới được đến đây, một khi cậu chủ tức giận, tôi sẽ không nói đỡ cho cô đâu!”  

Tây Môn Kiếm ôm tia hy vọng cuối cùng, chỗ bị Tiểu Lâm đánh trúng, nổi lên cơn đau! Cảm giác xương cốt như sắp gãy ra vậy, còn nữa, lục phủ ngũ tạng cũng sôi cuộn, vô cùng khó chịu!  

“Anh còn dám uy hiếp tôi! Tôi nói cho anh biết, trước khi sư huynh tôi về, tôi có thừa thời gian hạ gục anh! Tối qua sư huynh tôi bị kẻ địch bao vây tấn công, bị trúng mười đao, anh làm cái trò gì! Không bảo vệ tốt sư huynh tôi, món nợ này tôi phải tính rõ với anh”, sắc mặt Tiểu Lâm âm trầm, hừ một tiếng, quay đầu nói với Dạ Ảnh và Dạ Phong đang chuẩn bị xem kịch: “Còn cả hai người, cũng có tội! Còn dám cười trộm. Thế này đi, tôi cho hai người một cơ hội đền tội!”, Tiểu Lâm chống nạnh ngẩng đầu nói tiếp: “Tây Môn Kiếm, Dạ Ảnh, Dạ Phong, ba người cùng lên, nếu có thể đánh hòa với tôi, sự việc lần này bỏ qua, nếu không… he he…”  

Tiếng cười của Tiểu Lâm khiến toàn thân ba người Tây Môn Kiếm, Dạ Ảnh và Dạ Phong càng thêm ớn lạnh, ánh mắt như cầu xin nhìn Tiểu Lâm khí thế rực lửa! Lập tức có cảm giác bất lực, đánh với Huyết Yêu, không phải tìm cái chết sao!   

Bạch Vỹ và Hồ Ngạn Hạo kinh hãi với lời của Tiểu Lâm, anh ta cũng từng thấy võ công của mấy người Tây Môn Kiếm và Dạ Ảnh, tuy Tiểu Lâm này lợi hại, những cũng không lợi hại đến mức cùng lúc chống lại sự liên thủ tấn công của ba cao thủ Lang Quân chứ! Một cô bé chỉ có mười sáu tuổi, sao có thân thủ cường mạnh như vậy, cô ấy đến đây vì sư huynh của cô ấy, nói như vậy chính là Huyết Lang! Sao Huyết Lang có sư muội lợi hại như vậy. Bạch Vỹ và Hồ Ngạn Hạo sửng sốt tại chỗ, nhưng lời nói tiếp sau của Dạ Ảnh khiến hai người họ suýt ngất ra đất.  

“Tiểu Lâm, cô tha cho chúng tôi đi! Trước đây ba chúng tôi liên thủ cũng không phải là đối thủ của cô, càng huống hồ là bây giờ! Đại chiến trước mắt, nếu cô đánh thương toàn bộ chúng tôi, kẻ địch đến, ai giúp cậu chủ xông lên giết địch!”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play