*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong tay Tư Mã Trưởng Phong không phải có quân nhân xuất ngũ sao! Bạch Vỹ đã từng nói, trong căn cứ của Tư Mã Trưởng Phong đều là quân nhân xuất ngũ! Phân tích theo đó, người giết Cáo săn có lẽ là người trong căn cứ của Tư Mã Trưởng Phong.
Bỗng nhiên, hình như Đông Phương Hạ nghĩ đến điều gì, nói với Dạ Ảnh: “Phát lại lần nữa đi!”
Dạ Ảnh và Thư Lăng Vy bị Đông Phương Hạ gọi lại đang nghiên cứu đoạn video này, nghe thấy lời của Đông Phương Hạ, lập tức phát lại!
“Tạm dừng, phóng to lên, đúng, phát tiếp, phát thêm một chút, được!”
Đông Phương Hạ lại gần quan sát kỹ! Quả nhiên, miếng vải che mặt của hai người áo đen là vải trong suốt, tuy không thể nhìn rõ khuôn mặt của họ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một chút, thế là, anh nói với Dạ Ảnh: “Nhớ kỹ dáng vẻ của hai người này, sau đó giao đĩa CD cho Bạch Vỹ, bảo anh ta xác định người này có phải là người trong căn cứ của Tư Mã Trưởng Phong không, sau khi xác nhận xong không được để lộ, cô bí mật nói với Hác Hiên là được, còn lại, anh ấy sẽ xử lý!”
“Được, chốc nữa tôi đi ngay!”
Cái chết của Cáo săn, khiến Hác Hiên mất thể diện, cho dù Hác Hiên làm việc thận trọng, nhưng sự kiêu ngạo của cậu ấm Yên Kinh vẫn còn, bị Cục an ninh quốc phòng nhằm vào, còn là căn cứ bí mật của Tư Mã Trưởng Phong! Lần này Đông Phương Hạ thêm một trợ thủ.
Chạy đến Cục an ninh quốc phòng giết người diệt khẩu, đây không phải là việc của tổ Hác Hiên nữa, mà là việc của cả Cục an ninh quốc phòng, khinh thường cục an ninh quốc phòng như vậy! Cái giỏ của nhà họ Tư Mã lớn quá rồi.
Sư muội đã phát ra lệnh thưởng, chủ thuê nhà họ Tư Mã không diệt khẩu mới lạ, tin rằng họ thà đối mặt với cục an ninh quốc phòng cũng không muốn bị sát thủ chém ngàn đao, đáng tiếc, nhà họ Tư Mã vẫn không biết Đông Phương Hạ đã biết họ là chủ thuê, còn lên kế hoạch trước!
Những việc này, với sự thông minh của Đông Phương Hạ, có lẽ anh có thể nghĩ ra, nhưng vì chuyện của Thư Lăng Vy cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, nên mới không suy nghĩ rõ ràng được.
“Ồ đúng rồi! Dạ Ảnh, tình hình thương vong của các anh em tối qua thế nào?”
“Tôi đang định báo cáo với cậu chủ! Bốn chiến đường cùng bị tấn công, có hơn bốn trăm anh em chết trận! Trong đó Bạch Hổ Đường tổn thất nặng nề, đã là tên còn người mất! Năm trăm người thương nặng, anh em còn lại đều thương nhẹ! Cậu chủ, các anh em đều dưỡng thương trong võng đạo, nâng cao thực lực! Ngoại trừ Thanh Long Đường và Chu Tước Đường, hai chiến đường còn lại đã không thể giữ nổi, tối qua chúng tôi đã bàn bạc, kiến nghị tổng bộ rút nhỏ địa bàn, đợi các anh em dưỡng thương xong, cướp lại địa bàn đã mất về”.
Thư Lăng Vy nghe thấy Lang Quân chịu tổn thương nặng nề, tức đến ngứa răng, Đông Phương Hạ trầm ngâm một lát, mới nói: “Sau này tôi không ở tổng bộ, mọi người cứ bàn bạc quyết định, không cần hỏi tôi! Xin tổng bộ rút nhỏ địa bàn là cách hay, nhưng không thể để Tào Bang và Hải Bang nhận ra, mọi người phải diễn khiến cho các anh em liều chết chống cự, đến tình huống bất đắc dĩ mới như vậy! Tào Bang đông người, chúng ta nhường ra một phần địa bàn, để người của chúng phân tán, như vậy thuận tiện cho các anh em của chúng ta công phá từng địa điểm sau khi dưỡng thương! Kế hoạch cụ thể, mọi người tự xem mà làm, chỉ cần không ảnh hưởng đến kế hoạch đã định trước đó của chúng ta là được”.
“Vâng! Vậy còn chuyện của tập đoàn Thiên Thành thì sao!”
“Việc này cô không cần lo, tôi sẽ xử lý! Đi đi”.
Dạ Ảnh vừa đi, Thư Lăng Vy lập tức hỏi: “Đông Phương Hạ, tại sao không cho tôi tìm nhà họ Tư Mã tính sổ?”
“Cô lấy gì đi tìm người ta tính sổ, cô dùng chứng cứ à? Cô như vậy không những không có lý, ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ!”, Đông Phương Hạ hỏi ngược lại.
Thư Lăng Vy hơi ngẩn người! Không cam tâm nói: “Chúng đã ức hiếp trèo lên tận đầu chúng ta rồi, lẽ nào tôi phải nhịn sao! Đồng hồ của tôi chính là bằng chứng”.
Đông Phương Hạ lắc đầu: “Tờ giấy bảo hành ‘bị xé không hợp lệ” trên đồng hồ đã bị chúng ta xé rồi, đến lúc đó người ta hỏi đến, cắn ngược cô một cái, cô trả lời thế nào! Cho nên, dừng kích động, nhà họ Tư Mã không chạy thoát được, ngày tận thế của tập đoàn Thiên Thành cũng sắp đến rồi, chúng ta không hành động mà thôi, một khi lựa chọn ra tay, thì không thể cho kẻ địch cơ hội để thở! Chuyện nhỏ không nhẫn nhịn, sẽ hỏng việc lớn!”
“Đúng thế, Lăng Vy! Nghe Đông Phương Hạ đi”, Đông Phương Hạ nói rất có lý, Diệc Phi hiểu được quan hệ lợi hại khuyên ngăn Thư Lăng Vy.
Thư Lăng Vy bĩu môi: “Hai người là chồng hát vợ bè, được rồi được rồi, tôi nghe Đông Phương Hạ là được chứ gì”.
Chúng tôi là chồng hát vợ bè, cô không phải là vợ chưa cưới của Đông Phương Hạ sao! Nam Cung Diệc Phi vô cùng bực bội.
Tuy Đông