Nam Cung Diệc Phi cũng có mặt, Đông Phương Hạ lấy ra bằng chứng trước mặt người phụ nữ của mình, như vậy cũng không cần họ nói mình cái gì! Anh miễn cưỡng chống người lên, cúi người lấy ra thuốc lá đặc biệt mà một người bạn tặng mình từ trong ngăn kéo bàn trà, châm thuốc rồi yên lặng hút!
“Đông Phương Hạ, anh học hút thuốc từ bao giờ, không tốt cho sức khỏe!”
Diệc Phi thấy vậy liền ngạc nhiên, quan tâm hỏi! Quen biết Đông Phương Hạ lâu như vậy, họ đều chưa từng nhìn thấy Đông Phương Hạ hút thuốc!
Đông Phương Hạ không nói gì, sắc mặt âm trầm, con mắt hơi nhắm lại! Làn khói thuốc cuốn vào giữa các ngón tay Đông Phương Hạ, tia lửa lúc mờ lúc sáng.
Diệc Phi nhìn dáng vẻ của Đông Phương Hạ, thấy khó hiểu! Thư Lăng Vy lại sợ hãi, nhưng sợ thì sợ, cô mạnh mẽ sẽ không bị Đông Phương Hạ dọa sợ.
“Trước mặt Diệc Phi, lấy chứng cứ ra đây! Đông Phương Hạ, anh nghe đây, nếu không có đầy đủ bằng chứng, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, anh là chồng chưa cưới của tôi thì đã làm sao! Thư Lăng Vy tôi trước nay chưa từng nghĩ mình sẽ không lấy được chồng! Anh rất có năng lực, cậu chủ nhà họ Bek giới tài chính thế giới, cậu chủ nhà họ Đông Phương, Huyết Lang mà các tổ chức sát thủ đều tránh động vào, nhưng tôi không thèm quan tâm anh, anh làm gì được tôi!”
Thư Lăng Vy nổi giận thực sự! Giọng điệu cũng không thân thiện, hằm hằm nhìn Đông Phương Hạ, ánh mắt đó, có lạnh lòng, tan nát, thất vọng!
Nam Cung Diệc Phi nghe xong, cảm thấy sự việc không đúng, đầu tiên nhìn Đông Phương Hạ đang hít nhả nicotine, rồi mới hỏi Thư Lăng Vy: “Lăng Vy, cậu đang nói gì vậy! Bằng chứng gì? Rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì? Đông Phương Hạ đã làm chuyện gì có lỗi với cậu, sao lại nói như vậy! Có chuyện lớn gì không thể giải quyết sao”.
“Cậu tự hỏi anh ấy, anh ấy đã làm gì!”
Thư Lăng Vy quay đầu sang một bên, sống mũi cay cay, trong đôi mắt đẹp long lanh nước mắt, bờ môi cắn chặt không ngừng run run, cố gắng kiềm chế nước mắt không để nó rơi xuống! Nhưng càng như vậy, nước mắt càng chảy xuống, ánh nhìn dần dần mơ hồ! Hai giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ áo cô.
Diệc Phi thấy vậy biết đã xảy ra chuyện lớn! Thư Lăng Vy là người phụ nữ kiên cường, trước nay đều chảy máu chứ không chảy nước mắt! Nhưng bây giờ… sao lại thế này!
“Đông Phương Hạ, sao anh lại chọc Thư Lăng Vy khóc rồi… anh…”
“Ai khóc chứ… tớ không khóc! Thư Lăng Vy không khóc vì người vô lương tâm”, không đợi Diệc Phi nói, Thư Lăng Vy liền ngắt lời. Nhưng giọng nghẹn ngào của cô đã bán đứng cô.
Diệc Phi an ủi Thư Lăng Vy, mới đến bên cạnh Đông Phương Hạ nói nhỏ: “Thư Lăng Vy là vậy, khẩu xà tâm phật! Nói với cậu ấy mấy câu, dỗ dành cậu ấy là không sao nữa!”
Trong lòng Đông Phương Hạ rất hỗn loạn! Mỗi lời nói hành động của Thư Lăng Vy, khiến anh tạm thời không nghĩ được gì! Đầu óc trống rỗng, vốn dĩ, Đông Phương Hạ cho rằng mình sẽ không buồn, nhưng thực sự đến lúc này, anh phát hiện trái tim của mình, rất đau! .
ngôn tình tổng tài“Nói đi… không phải bình thường anh rất biết ăn nói sao, sao bây giờ không nói nữa! Xin lỗi là không sao rồi, em bảo đảm còn không được sao! Xin lỗi người phụ nữ của mình cũng không mất mặt, hơn nữa cũng không có người ngoài. A…”
Thấy Đông Phương Hạ không có dấu hiệu muốn nói chuyện với Thư Lăng Vy, Nam Cung Diệc Phi không biết rõ sự việc liền khích lệ cổ vũ.
“Diệc Phi, cậu đừng khuyên anh ấy! Ai thèm anh ta xin lỗi, nói ngon nói ngọt! Đông Phương Hạ, một người đàn ông như anh sao trở nên lề mề như vậy, mau lên, nhanh lên chút! Muốn chém muốn giết tùy ý anh! Thư Lăng Vy tôi nếu cau mày, con trai tôi cùng họ với anh… à không, tôi cùng họ với anh…”
“Phì phì…”
Diệc Phi nghe xong liền bật cười! Thư Lăng Vy vội vã, lại nói buồn cười như vậy. Cứ nghĩ rằng Đông Phương Hạ sẽ cười, vì bình thường anh hay hi hi ha ha. Nhưng Diệc Phi phát hiện, Đông Phương Hạ không những không cười, sắc mặt còn thêm khó coi. Cô lập tức nghiêm túc lại!
Đông Phương Hạ hút xong điếu thuốc, vứt đầu thuốc đi, trầm ngâm một lát, ánh mắt chuyển sang khuôn mặt trắng nhợt của Thư Lăng Vy, cười nhạt nói: “Lăng Vy, còn nhớ lúc chúng ta mới quen biết nhau không! Ở sân bay, tôi vì nhàm chán mà chọc cô chơi! Ở sân bay, tôi thấy cô và Mịch Ngâm đứng cùng nhau, lúc đó, tôi động lòng một cách khó hiểu, về đến Yên Kinh, ở quán bar, tôi thấy cô say thành ra như vậy… được biết cô là vợ chưa cưới của tôi, tôi… Lăng Vy, cô biết không! Tôi thích cảm giác ở bên cô, chúng ta cười đùa, cô đánh tôi, tôi chọc cô, cảm giác đó, đối với người có nhiều áp lực như tôi, thực sư rất thoải mái”.
Đông Phương Hạ lẩm bẩm nói, nói ra từng cảnh từ lúc quen biết Thư Lăng Vy đến bây giờ! Thư Lăng Vy vốn muốn ngắt lời Đông Phương Hạ, nhưng nghe thấy giọng nói khổ sở của Đông Phương Hạ, lại nghĩ đến những lúc ấm êm, an yên! Cô bỗng cảm nhận được Đông Phương Hạ đang giằng co, như rất khó đưa ra quyết định.
Nam Cung Diệc Phi ngồi bên cạnh Đông Phương Hạ, ngửi thấy hơi thở thương tâm của anh! Lòng bất giác trùng xuống! Cô bỗng nghĩ đến câu nói trước đó của Thư Lăng Vy: “Muốn chém muốn giết tùy anh!”, lẽ nào Đông Phương Hạ muốn giết Lăng Vy! Sao có thể, sao Đông Phương Hạ muốn giết Lang Vy, không đâu! Không đâu! Thư Lăng Vy cũng là vợ chưa cưới của Đông Phương Hạ, sao Đông Phương Hạ lại làm như vậy. Vì chuyện gì mà phải làm vậy.