Sau khi bước vào thang máy được liệt vào khu vực cấm đó, Đông Phương Hạ lại chuyển mấy lần thang máy khác, lúc này mới đến căn phòng của mình.
Võng đạo dưới lòng đất thông bốn phương tám hướng, lại giống như mê cung! Nếu không quen, và không có bản đồ, sẽ không đi lại được ở đây, mỗi một bước đều phải làm cẩn thận từng li từng tí, mặc dù là địa bàn của mình, nhưng Đông Phương Hạ vẫn lo lắng sẽ chạm đến các cơ quan, các cơ quan ở đây lợi hại đến mức nào, mặc dù Đông Phương Hạ chưa tự mình thử qua, nhưng không thể đem cái mạng nhỏ của mình ra chơi đùa được.
Trên đường đi, nhìn thấy thực lực của các anh em Thiên Lang Đường không ngừng nâng cao, trong mắt Đông Phương Hạ không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Căn phòng của Đông Phương Hạ, nằm ở khu vực trung tâm của võng đạo! Trang trí ở đây so với căn biệt thự ở khu chung cư Long Uyển, chỉ có hơn chứ không kém.
Sau khi Dạ Ảnh báo cáo xong một vài công việc, liền rời đi!
Nam Cung Diệc Phi sau khi rời khỏi nhà hàng “Tần Lĩnh”, được những người anh em tử sĩ đã đợi sẵn ở bên ngoài đưa cô đến đây! Đương nhiên, các anh em tử sĩ phải đưa ra tín vật mà Đông Phương Hạ đưa cho bọn họ, nếu không, cho dù Đông Phương Hạ nói có người đón cô, cô cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng.
Đến đây sắp được gần hai giờ đồng hồ! Diệc Phi vẫn còn kinh hãi! Một võng đạo dưới lòng đất đồ sộ như vậy, chưa cần nói đến phải đầu tư bao nhiêu tiền bạc, chỉ nói đến việc thành công tránh né được ánh mắt của bên trên xây dựng được như vậy, cần phải có thực lực lớn như nào đây. Người của Đông Phương Hạ rốt cuộc đã làm như nào, và anh ấy muốn làm gì.
Trang trí ở đây, cho dù Nam Cung Diệc Phi là danh môn quý tộc, thấy nhiều biết rộng! Cũng không thể không thán phục! Rạp chiếu phim gia đình kiểu nhỏ, có đủ mọi thứ, còn là những đồ vật có giá trị nhất trên thế giới! Cô không biết sofa được làm từ loại da gì, nhưng chắc chắn không phải là hàng loại hai.
Bàn là bàn thạch anh, vách tường cũng được khảm kim cương lấp lánh, đèn trùm pha lê còn được trang trí vàng bạc châu báu, và còn nhiều thứ khác nữa! Đều khiến Diệc Phi cảm thấy mộng ảo, nếu không phải trên cơ thể còn tỏa ra nhiệt độ, nói không chừng Diệc Phi còn coi đó là một giấc mơ!
Mặc dù dưới lòng đất, nhưng Diệc Phi không cảm thấy ẩm ướt, ngược lại, không khí vô cùng trong lành! Ánh sáng nhàn nhạt, mang theo cảm giác ấm áp, yên bình. Ở đầu bên kia bức tường, có một màn hình không tính là quá lớn, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ toàn bộ các lối ra quan trọng nhất của võng đạo.
Đối với những thứ này, Diệc Phi đều vô cùng ngạc nhiên! Mặc dù ngồi trên sofa xem phim, nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên. Liên tục nhìn vào lối ra, hy vọng Đông Phương Hạ sẽ sớm xuất hiện.
Trong sự mong đợi của Diệc Phi, cuối cũng chỗ lối ra cũng có tiếng động, quay đầu lại, lúc nhìn thấy Đông Phương Hạ, Diệc Phi lập tức đứng dậy đi đến.
“Anh không sao chứ!”
Diệc Phi không hỏi chuyện võng đạo trước, mà quan tâm Đông Phương Hạ trước, dẫu sao lúc ở nhà hàng “Tần Lĩnh”, Đông Phương Hạ đã nôn ra máu.
Nhìn vẻ mặt lo lắng này, Đông Phương Hạ khẽ mỉm cười! Nhẹ nhàng ôm lấy eo thon thướt tha yểu điệu của Diệc Phi: “Không sao, nhưng người của em xuống tay cũng khá nặng, bọn họ đó!”
“Em bảo họ trở về Trung Nam Hải rồi! Đông Phương Hạ, xin lỗi anh, để tình huống này chân thật một chút, em không nói với bọn họ đây là đang diễn kịch!”