*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đông Phương Hạ hiện tại, cậu chủ của nhà họ Đông Phương, không những nổi tiếng ở đại học Yên Kinh, còn là nhân vật lừng lẫy của cả Yên Kinh, đương nhiên, rất nhiều người đều coi Đông Phương Hạ là cậu ấm như mấy người Tần Hạo Kiệt.
Nửa tháng trước, Đông Phương Hạ phế bỏ Khương Hàm Hy ở đại học Yên Kinh, tối qua, lại khiến Tư Mã Trưởng Phong mất hết mặt mũi trên phố đi bộ! Mặc dù họ không biết Tu Kiệt đã bị xử chết trong âm thầm, bây giờ, cậu ấm của phe Tư Mã Trưởng Phong đó nhìn thấy Đông Phương Hạ, cũng khá kiêng sợ!
Đông Phương Hạ xuất hiện ở đây, còn chui ra từ trong loại xe đẳng cấp thế giới như Rolls-Royce, liền thu hút rất nhiều ánh mắt rực lửa. Tiếng thét của các cô em, tiếng thở dài của các cậu trai!
Đông Phương Hạ thấy vậy, liền nghĩ đến lần đầu tiên đến đây sau khi về nước, lúc đó, mình còn gặp phải ánh mắt khinh bỉ! Thân phận thay đổi, ánh mắt của người khác cũng khác, đều là thấy lợi sáng mắt!
Đối với loại người như vậy, Đông Phương Hạ không có thiện cảm gì, anh gọi điện cho Lục Phong, nói với cậu ta mình đã đến! Đông Phương Hạ mới gọi điện cho Đông Phương Mịch Ngâm, đến tìm Trương Hàm, lại không biết cô ấy ở lớp nào, chỉ đành hỏi em gái rồi!
Đông Phương Hạ hẹn xong địa điểm với Mịch Ngâm, sau khi tắt điện thoại, anh quay đầu nói với Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ: “Hai người ở đây đợi Lục Phong, cậu ta đến tìm hai người ngay, chốc nữa gọi điện liên lạc nhé!”, sau đó anh đi về địa điểm mà Đông Phương Mịch Ngâm nói với anh.
Sân trường mùa thu vẫn rực rỡ và dễ chịu, lá cây vẫn xanh, hình như hoa lá không biết đã là cuối thu, vẫn tỏa hương thơm ngát, vẫn dùng hương thơm của mình thu hút ong mật, bướm vẫn bay múa trong sân trường, vẫn dùng hình dáng xinh đẹp của mình thu hút ánh mắt của các bạn học.
Đi qua vườn hoa, Đông Phương Hạ nhìn thấy mấy chiếc lá vàng rơi từ trên cây xuống, hơi thở của mọi người ngưng thành khí nóng màu trắng sữa trong không khí, một trận gió thổi qua, khiến người ta cảm thấy mát lạnh.
Đông Phương Hạ đến phòng hòa nhạc, từ xa, đã nhìn thấy Đông Phương Mịch Ngâm ở đó không ngừng ngó nghiêng, khi cô ấy nhìn thấy mình, cố gắng vẫy tay, nụ cười trên khuôn mặt vô cùng mê đắm lòng người. Những bạn học đi qua đi lại thấy vậy, cũng phải thầm nhìn Đông Phương Hạ, người biết chút nội tình thì không sao, những bạn học không biết tình hình, đặc biệt là bạn nam thầm yêu Đông Phương Mịch Ngâm, cũng phải thất vọng.
“Cậu Đông Phương, sao anh có thời gian đến thăm em gái thế!”, Đông Phương Mịch Ngâm bám cổ tay của Đông Phương Hạ, tươi cười.
Đông Phương Hạ cạn lời, cười ha ha nói: “Em gái anh ở đây, cậu Đông Phương anh có thể không đến sao?”
“Xí… gọi anh là cậu Đông Phương, anh thực sự cho rằng mình là cậu chủ sao! Tự sướng!”, Đông Phương Mịch Ngâm lè lưỡi.
Đông Phương Hạ véo mũi của Đông Phương Mịch Ngâm, cười nói: “Con bé này, có ai nói chuyện với anh trai như em không!”
“Ai bảo anh không thường xuyên đến thăm em”.
“Không phải anh đến rồi sao!”
“Lâu như vậy rồi! Nếu không phải tối qua em gặp được anh, có lẽ anh đã sớm quên cô em gái này rồi!”
Đông Phương Hạ bất lực! Cô em gái mà anh yêu thương nhất, nghe thấy em gái trách móc, trong lòng anh thực sự thấy có lỗi với em gái! Thế là, anh nói: “Thời gian này anh rất bận, em biết mà! Mịch Ngâm đừng giận, đợi anh hết bận, thì đưa các em đi chơi! A…”
“Là anh nói đấy nhé! Đến lúc đó nếu anh không thực hiện lời hứa, xem em trừng trị anh thế nào!”, Đông Phương Mịch Ngâm bật cười.
Đông Phương Hạ ra dáng tay “OK”, mới hỏi: “Mịch Ngâm, Trương Hàm không ở cùng em à! Anh tìm cô ấy có chút việc”.
“Anh cũng tìm Hàm Hàm?”
Nhìn ánh mắt của em gái, Đông Phương Hạ nghi hoặc nói: “Sao thế? Còn có người khác tìm cô ấy?”
“Ừm, anh xem bên đó, người đàn ông tóc tím ngồi ở vườn đọc sách buổi sáng cũng tìm Hàm Hàm, anh ta nói anh ta là anh trai của Hàm Hàm! Bây giờ Hàm Hàm đang học ở bên trong, nhưng em không biết tại sao, Hàm Hàm nói cô ấy không muốn gặp anh trai, hình như anh em họ cãi nhau!”
Đông Phương Hạ nhìn theo hướng mà Đông Phương Mịch Ngâm chỉ, thấy một người đàn ông ngồi trên ghế đá của vườn đọc sách buổi sáng, tóc màu tím! Nhìn kỹ lại, khi phát hiện là Trương Vũ Trạch, Đông Phương Hạ liền ngẩn người!
“Mịch Ngâm, em đi gọi Trương Hàm, nói là anh tìm cô ấy!”
“Ồ…”
Đông Phương Mịch Ngâm quay người đi vào phòng hòa nhạc, còn anh đi về phía Trương Vũ Trạch!
Hôm nay Trương Vũ Trạch đến tìm em gái Trương Hàm, đáng tiếc em gái của hắn không gặp hắn! Phòng hòa nhạc của đại học Yên Kinh không phải ai cũng vào được, buộc phải quẹt thẻ nghiệm chứng! Bất đắc dĩ, Trương Vũ Trạch đành ở đây đợi em gái ra, hắn luôn chú ý về phía phòng hòa nhạc, đương nhiên có thể nhìn thấy Đông Phương Hạ!