*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đột nhiên, hình như Bạch Vỹ nghĩ đến điều gì, lo lắng nói với Đông Phương Hạ: “Huyết Lang, Lang Quân chúng ta có Thiên Lang Đường, Hình Đường, Ngoại Liên Đường và bốn chiến đường, sao Thiên Lang Đường của Tây Môn không có anh em nào khác! Chỉ một mình anh ta, có phải suy nghĩ thêm người cho anh ta không!”
Tây Môn Kiếm đang lái chiếc Rolls-Royce nghe xong liền cạn lời! Khinh bỉ nhìn Bạch Vỹ một cái, lòng nghĩ sao Thiên Lang Đường lại không có người!
Đông Phương Hạ nhìn ánh mắt lo lắng của Bạch Vỹ, liền ngẩn người, nhàn nhạt cười, nói: “Bạch Vỹ, nói thật với anh! Những anh em mà anh nhìn thấy dưới võng đạo, toàn bộ là anh em của Thiên Lang Đường! Còn sức chiến đấu của các anh em Thiên Lang Đường thế nào, tin rằng anh có thể nhìn được ra!”
Bạch Vỹ nghe thấy toàn bộ anh em dũng mãnh dưới võng đạo đều thuộc Thiên Lang Đường, hơi không phản ứng kịp, người trong võng đạo, hơi thở mà mỗi người tỏa ra, chỉ có người trải qua vô số trận chém giết mới có, trong đó có ba người là cường mạnh nhất! Bạch Vỹ anh ta tự thấy mình không chống lại được sự liên thủ tấn công của tám anh em Thiên Lang Đường.
“Là Bạch Vỹ nghĩ nhiều rồi! Không ngờ trong tay người anh em Tây Môn lại có binh cường tướng mạnh như vậy”, khuôn mặt của Bạch Vỹ đỏ ửng, lại nói: “Các anh em đều cho rằng Thiên Lang Đường chỉ có một mình người anh em Tây Môn, thực chất lại là một chiến đường mạnh nhất của Lang Quân, có lẽ Thanh Long Đường của Hồ Ngạn Hạo phải bó hai lại mới đủ nhét đầy kẽ răng”.
Đông Phương Hạ cũng chỉ nhàn nhạt cười trước sự kinh ngạc của Bạch Vỹ! Sức chiến đấu của Thiên Lang Đường, không còn phải nghi ngờ gì nữa.
“Nếu có thời gian, anh cũng có thể vào võng đạo so tài cùng các anh em, nhân tiện chỉ dạy cho họ! Dù sao mỗi một người đều có điểm thiếu sót của mình!”
“Ừm, tôi sẽ đi! Chỉ dạy thì hơi quá, mọi người giao lưu thôi!”, đối mặt với anh em của Thiên Lang Đường, Bạch Vỹ không dám sơ suất, người ở đó, đều là một đám “người chết”, toàn thân đều là hơi thở lạnh băng, họ, không cười, không nhiều lời, chỉ có ánh mắt sắc nhọn.
Sau một hồi kinh ngạc, Bạch Vỹ dần dần an tâm! Lang Quân có nhân vật như Huyết Lang, còn có cao thủ như Tây Môn Kiếm, con át chủ bài của họ còn không lợi hại sao?
Trong lúc nói chuyện, mấy người Đông Phương Hạ đã đến tổng bộ của Cục an ninh quốc phòng! Ở đây không phồn hoa và náo nhiệt như trung tâm thành phố, ngược lại hơi yên tĩnh, tuy có người và xe cộ qua lại, nhưng rất thưa thớt!
Họ đến trước cổng lớn, từ xa Đông Phương Hạ đã nhìn thấy Dạ Phong đợi ở đây từ lâu! Hình như chiến sĩ làm nhiệm vụ nhận được mệnh lệnh của Hác Hiên, sau khi Đông Phương Hạ đưa chứng minh xác nhận xong, anh ta không hỏi quá nhiều, trực tiếp cho đi!
Họ đỗ xe xong, Đông Phương Hạ đi về phía tòa nhà chỉ cao bảy tám tầng ở giữa dưới sự bảo vệ của mấy người Tây Môn Kiếm! Khi nhân viên làm việc ở đây nhìn thấy soái ca đẹp trai đến rụng rời chân tay như Đông Phương Hạ chui ra từ chiếc Rolls-Royce đẳng cấp nhất thế giới, tất cả mọi người đều phải dồn ánh mắt vào Đông Phương Hạ, lòng nghĩ đây không phải là cậu ấm Yên Kinh chứ! Sao cậu ấm Yên Kinh lại có xe như này. Nhìn cách ăn mặc của cậu nhóc này, nụ cười ngông nghênh, chắc chắn là cậu ấm.
Nụ cười tà mị của Đông Phương Hạ thực sự rất hút hồn người, có thể nói là hút hồn chết người không đền mạng! Anh cao to đẹp trai, không những nho nhã phi phàm, còn tràn đầy năng lượng! Đặc biệt là đôi mắt sâu, giống như động không đáy, khiến người ta không dám nhìn thẳng, càng nhìn ra chiều sâu!
Ba người Tây Môn Kiếm, Bạch Vỹ, Dạ Phong đi theo phía sau Đông Phương Hạ! Khí thế tỏa ra trên người họ, khiến người đi ngang hàng với họ cũng phải phát run.
Đông Phương Hạ không quan tâm ánh mắt của người khác thế nào! Vì anh không quen thuộc ở đây, đến đại sảnh của tòa nhà, định gọi điện bảo Hác Hiên đến đón họ, nhưng nghĩ lại, Đông Phương Hạ vẫn cảm thấy hay là thôi! Nói không chừng cậu nhóc đó đang bận, nếu không đã đến đón mình từ lâu rồi.
Đông Phương Hạ nhìn trái nhìn phải một lượt, muốn tìm cô em xinh đẹp để hỏi, đâu biết bị cô em thanh nhã tú lệ, mặc đồng phục, ngực cao bị anh nhìn lại đi về phía họ!
Đông