*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Món quà mà Đông Phương Hạ nói đương nhiên là chuyện Tư Mã Trưởng Phong phái người giết anh tối hôm đó! Để anh thu nhận được mấy nhân vật như đám người Bạch Vỹ! Đương nhiên, Tư Mã Trưởng Phong cũng không ngốc, có thể nghe ra! Đặc biệt là khi nhìn thấy nụ cười lạnh lùng trên khóe miệng Đông Phương Hạ, lòng anh ta bỗng có nỗi sợ khó hiểu, nụ cười này, cười vô cùng âm hiểm, vô cùng ngông cuồng! Trước mặt mọi người, tuy Tư Mã Trưởng Phong đề phòng Đông Phương Hạ sẽ giết anh ta ở đây, nhưng lại không tin Đông Phương Hạ sẽ làm vậy trước mặt mọi người! Huống hồ cũng không thể để mất mặt. Thế là, anh ta nói:
“Bất kể anh tặng món quà thế nào, Tư Mã Trưởng Phong tôi đều nhận! Nếu không làm sao xứng với cậu chủ nhà họ Đông Phương! Có đi có lại!”
“Vậy sao!”
Đông Phương Hạ bật cười! Nhưng, nụ cười lần này, rất nhạt, rất nhạt, nhạt đến nỗi khiến người ta không dám coi thường! Không có sát khí, không lạnh nhạt, chỉ có rạng rỡ!
Tư Mã Trưởng Phong nhìn Đông Phương Hạ từng bước từng bước đi về phía mình, liền quay đầu ra ý bảo người của mình không cần hoảng sợ!
Trong lúc Đông Phương Hạ đi về phía Tư Mã Trưởng Phong, Dạ Ảnh và Dạ Phong nhìn nhau, ánh mắt vô cùng lạnh lùng! Cũng đã chuẩn bị sẵn sàng giết cậu ấm đối diện này bất cứ lúc nào. Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy lại rất lo lắng.
Đông Phương Hạ đi đến trước mặt Tư Mã Trưởng Phong, nhìn ánh mắt bất bình của đám cậu ấm, chỉ cười lạnh một cái, sau đó không thèm nhìn, ánh mắt di chuyển lên khuôn mặt trắng ngần của Tư Mã Trưởng Phong.
“Đây chính là món quà mà tôi tặng anh!”
Nói xong, Đông Phương Hạ rút bàn tay nhét trong túi ra, dưới con mắt của mọi người, đấm một đấm vào lồng ngực của Tư Mã Trưởng Phong! Đông Phương Hạ kiểm soát lực đạo rất tốt, tuy anh hận không thể băm vằm Tư Mã Trưởng Phong thành ngàn mảnh, nhưng bây giờ chưa phải là lúc! Chơi trò mèo bắt chuột mới thú vị.
Cho dù Tư Mã Trưởng Phong không dám tin Đông Phương Hạ lại ra tay với anh ta ở đây, nhưng bây giờ cũng không thể không tin! Tên điên này, hành động không theo bình thường.
Khoảnh khắc bị Đông Phương Hạ đánh trúng, Tư Mã Trưởng Phong đau đến khom lưng, bàn tay ôm chặt chỗ bị Đông Phương Hạ đánh trúng, khóe miệng đọng một giọt máu tươi đỏ, sắc mặt tái nhợt.
Lần này, mọi người trố mắt nhìn, lòng nghĩ cậu chủ của nhà họ Đông Phương thực sự không phải ngông cuồng bình thường!
Đám cậu ấm này đầy tức giận nhìn Đông Phương Hạ, muốn xông lên, cậu chủ Tư Mã lại không nói gì, nên đành tức giận đứng tại chỗ.
“Thế nào, cậu Tư Mã, anh thích món quà này chứ!”, Đông Phương Hạ cười ha ha nói.
“Đông Phương Hạ, mày đừng đắc ý, mày sẽ phải trả giá đắt vì hành vi của mày!”
“Ha ha, trả giá đắt? Cái giá mà Đông Phương Hạ tao phải bỏ ra sáu năm nay còn ít sao! Tư Mã Trưởng Phong, mày nghe rõ cho tao! Muốn chơi cùng tao! Thì đừng mang rác rưởi ra, mạng của mày là của tao, khi tao muốn lấy, mày không thoát được!”
Nói đến câu cuối, Đông Phương Hạ thu lại nụ cười, khí thế kinh người ập đến Tư Mã Trưởng Phong, tận sâu trong con mắt là sát khí.
Tuy những năm nay Tư Mã Trưởng Phong học được một chút võ phòng thân, nhưng đâu có thể đối kháng với hơi thở chết chóc của Đông Phương Hạ! Cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương đó, anh ta mới phát hiện mình vẫn đánh giá thấp năng lực của kẻ địch.
“Mạng của tao là của mày, mày xứng sao! Đông Phương Hạ, đừng quên mày nợ nhà họ Tư Mã tao một mạng người! Đánh thương người của tao, món nợ máu này, chỉ có máu tươi của mày mới trả được, hy vọng mày đừng khiến tao thất vọng, chết trong tay người khác!”
Khí thế của Đông Phương Hạ rất sắc bén, nhưng Tư Mã Trưởng Phong sẽ không vì vậy mà chùn bước.
Đông Phương Hạ nhìn Tư Mã Trưởng Phong một cái, cười ha ha: “Cậu Tư Mã, cãi nhau sẽ hạ thấp thân phận của mày! Mày cứ muốn lấy máu tươi của tao, thế nếu bây giờ tao giết mày, mày còn lấy máu tươi