*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thư Lăng Vy thích đấu khẩu với Đông Phương Hạ, nghe giọng điệu đáng ghét của anh, cô giơ chân ra đột ngột, đá về phía Đông Phương Hạ. May mà Đông Phương Hạ né kịp, không thì sẽ bị đá trúng mất.
“Dạ Ảnh, Dạ Phong, đi, tôi đưa các cô đi chơi, đừng để ý tới tên bủn xỉn đó!”
Tập kích không thành công cũng nằm trong dự liệu của Thư Lăng Vy. Thân thủ của Đông Phương Hạ tốt như thế, nếu cô đá trúng thì mới là lạ. Thư Lăng Vy cũng không nản lòng, kéo Dạ Ảnh và Dạ Phong đi về phía trước.
Dạ Ảnh và Dạ Phong quay đầu, nhìn dáng vẻ bực bội của cậu chủ nhà mình, bọn họ cũng buồn cười.
Đông Phương Hạ đi theo sau, nhưng dần dần anh lại cảm thấy có gì đó sai sai. Thư Lăng Vy định chơi anh thật đây mà! Phụ nữ đúng là ma quỷ, đi dạo phố giữa trời nắng chang chang thế này, sao vẫn tràn trề sức sống như thế cơ chứ! Dạ Ảnh và Dạ Phong cũng vậy, sao chẳng thấy bọn họ mệt mỏi gì cả.
Nhìn mà xem, trông bọn họ có gì là phờ phạc không? Hôm nay đi chơi, Đông Phương Hạ có cảm giác như tự chui đầu vào rọ, đi dạo phố với phụ nữ, đó chẳng phải là tự hành xác đó sao!
Nhưng điều Đông Phương Hạ không ngờ là Thư Lăng Vy căn bản không hề chú ý tới anh, đã thế còn đưa hết túi lớn túi bé cho anh nữa, thực sự là quá đáng! Vốn đã mệt rồi, lại còn vác thêm những thứ này, Đông Phương Hạ bái phục thật luôn. Tốt nhất thì đừng chọc vào phụ nữ làm gì, người ta vẫn nói ‘chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó chiều’ đấy thôi.
Màn đêm buông xuống, Đông Phương Hạ bơ phờ cả người, đi theo sau đám Thư Lăng Vy. Thấy anh như vậy, rất nhiều người nhìn anh bằng ánh mắt thương hại, nhưng cũng có người hâm mộ, dù sao Thư Lăng Vy, Dạ Ảnh và Dạ Phong đều đẹp thế cơ mà.
Dạ Ảnh và Dạ Phong đau lòng thay cho Đông Phương Hạ, nhưng Thư Lăng Vy cứ kéo tay bọn họ mãi, không chịu buông ra một phút nào. Cuối cùng, Dạ Ảnh thực sự không nhìn được nữa, cả cô ấy và Dạ Phong đồng thời gỡ tay Thư Lăng Vy ra, đi tới chỗ Đông Phương Hạ.
“Cậu chủ, để bọn tôi xách cho”.
Dứt lời, hai cô gái cầm lấy đống đồ trên người Đông Phương Hạ.
“Hai cô nàng chết tiệt, bây giờ mới nghĩ tới cậu chủ nhà mình, làm gì từ lúc đó tới giờ hả?”, Đông Phương Hạ thở hổn hển, dở khóc dở cười nhìn Dạ Ảnh và Dạ Phong.
Dạ Ảnh và Dạ Phong không nói gì, thấy Đông Phương Hạ như vậy, bọn họ rất đau lòng.
Thấy Thư Lăng Vy ăn quả đắng, Đông Phương Hạ rất thư thái, rất vui vẻ. Thư Lăng Vy thấy Đông Phương Hạ như vậy cũng hết sức thoải mái, thế là trên đường xuất hiện một cảnh tượng buồn cười.
Một người đẹp quyến rũ gợi cảm đắc ý đi đằng trước, một soái ca đẹp trai lồng lộn vật vờ đi giữa, miệng còn than thở này kia, hai thiếu nữ tuyệt sắc khác xách túi lớn túi nhỏ đi theo sau.
Trên đường đi, nhìn dáng vẻ phờ phạc của Đông Phương Hạ, Thư Lăng Vy mừng thầm: “Hừ, đồ keo kiệt, để xem anh kiêu ngạo thế nào nữa!”, càng nghĩ, nụ cười trên môi Thư Lăng Vy càng thêm rạng rỡ, chỉ muốn đứng giữa đường cười thật to thôi.
Nếu Đông Phương Hạ biết trong lòng Thư Lăng Vy đang nghĩ gì, anh nhất định sẽ khóc lóc than trời than đất mất, có để người ta sống nữa không đây!
“Lăng Vy, bây giờ không còn sớm nữa, chắc cô cũng đói lắm rồi đúng không?”, vốn Đông Phương Hạ còn định nhịn một lúc nữa, nhưng bụng anh đã bắt đầu phản kháng rồi, bèn rảo bước đi tới bên cạnh Thư Lăng Vy.
“Tôi không đói, trưa nay ăn nhiều mà”, Thư Lăng Vy hất đầu, đắc ý nói.
“Bà cô của tôi ơi, nếu cứ đi nữa thì người đàn ông của cô sẽ mắc bệnh dạ dày và cạn kiệt hết sức lực mất, tối nay tôi còn chuyện quan trọng phải làm đấy! Không có sức thì làm sao đây? Cô muốn nhặt xác cho tôi hả?”, Đông Phương Hạ ấm ức, rốt cuộc anh cũng cảm nhận được cảm giác đi dạo phố với con gái mà bao gã đàn ông phải sợ hãi rồi. Mặc dù nghĩ thế, nhưng anh không dám nói ra, nhỡ Thư Lăng Vy cáu lên, bắt anh đi mua đồ cả đêm với cô thì anh… Mé, nhịn đi cho lành!
“Cô nhìn mà xem, không còn sớm nữa thật mà, buổi tối tôi còn chuyện quan trọng phải làm, hay là chúng ta…”, Đông Phương Hạ nói bằng giọng thương lượng.
Thư