“Lăng Vy, ở trong lòng cô, chồng chưa cưới của cô tệ đến thế sao? Cô cảm thấy anh ta đạt được tiêu chuẩn chọn chồng nào của cô?”

“Tôi đã gặp anh ta đầu, làm sao mà biết anh ta đạt tiêu chuẩn nào của tôi? Nhưng trước kia tôi nghe đồn vị thiếu gia đó cũng chẳng tốt đẹp gì đâu, chưa biết chừng chẳng đạt được tiêu chuẩn nào ấy chứ!”

Chắc là bị ảnh hưởng từ những hành vi tệ hại của đám cậu ấm Yên Kinh từ nhỏ, vậy nên Thư Lăng Vy không đánh giá cao chồng chưa cưới của mình cho lắm.

Lúc này, nhân viên phục vụ bưng những món ăn mà bọn họ gọi tới. Đông Phương Hạ ăn một miếng bao tử chần, nói với Thư Lăng Vy: “Trong khoảng thời gian ở Yên Kinh, tôi cũng đã nghe đồn về các cậu ấm Yên Kinh rồi. Nghe nói chồng chưa cưới của cô vẫn chưa chết, đã quay trở lại rồi. Lăng Vy, cô chưa gặp chồng chưa cưới của mình mà đã phủ nhận anh ta như thế, vậy thì thật bất công với anh ta”.

“Bất công? Người phải chịu bất công là tôi! Cậu thiếu gia ấy về rồi, còn biết tôi ở Yên Kinh, vì sao hôm nay mới nghĩ tới chuyện tìm tôi, không nói chuyện riêng với tôi! Nghe nói anh ta tới đại học Yên Kinh rồi, hừ, tôi thừa hiểu bản tính của đám cậu ấm ấy, trên danh nghĩa thì là đi học, mục đích thực sự là tán gái!”, Thư Lăng Vy tức tối.

Đông Phương Hạ cười khổ một tiếng: “Bất luận là vì lý do gì, anh ta không đi tìm cô thì đúng là lỗi của anh ta. Nhưng chẳng phải cô vừa nói, một người đàn ông phải có sự nghiệp của mình sao? Chưa biết chừng anh ta bận, hôm nay mới có thời gian ta chứ”.

Nghe vậy, Thư Lăng Vy thở dài: “Bek Ji, sao anh cứ nói tốt cho anh ta vậy? Nếu anh ta mà tốt như thế, tôi nằm mơ cũng cười ấy chứ!”

Đù, tôi chính là Đông Phương Hạ đây, bị cô đổ oan cho còn không được lên tiếng mấy câu à? Cô nằm mơ cũng cười, tôi sợ đến lúc đó cô nằm trên giường mệt chết luôn ấy chứ!

“Phải rồi, Bek Ji, khoảng thời gian qua anh bận gì thế? Suốt ngày không thấy bóng dáng đâu cả, rốt cuộc anh có phải Bek Ji của nhà họ Bek không?”, rốt cuộc Thư Lăng Vy cũng hỏi ra sự nghi ngờ của mình, người trước mặt quá thần bí, xung quanh toàn là cao thủ bảo vệ.

Đông Phương Hạ không muốn giấu diếm, thản nhiên nói: “Tôi chính là Bek Ji của nhà họ Bek, nói là đến Yên Kinh thì không đúng, phải là trở về mới đúng. Khoảng thời gian qua tôi rất bận, phải đích thân xử lý rất nhiều chuyện”.

Biết người trước mặt chính là cậu chủ của gia tộc hàng đầu thế giới về mặt tài chính, sắc mặt của Thư Lăng Vy hơi thay đổi. Sau đó, cô ấy nở nụ cười: “Không ngờ tôi cũng quen biết với một người như thế! Bek Ji, biệt danh là Huyết Lang, là người mà rất nhiều sát thủ trên thế giới không muốn chọc tới. Huyết Lang tàn nhẫn độc ác, diệt cỏ diệt tận gốc, không ngờ người đó lại là bạn tôi, nằm mơ tôi cũng không nghĩ tới ấy chứ”.

Thư Lăng Vy nói rất nhỏ, ở đây quá đông người, để người ngoài nghe thấy sẽ không hay.

Thư Lăng Vy là cảnh sát hình sự quốc tế, biết những điều ấy cũng chẳng có gì là lạ. Đông Phương Hạ nhún vai, Thư Lăng Vy lại nói: “Có thể nói đều là nhờ công lao của anh nên ba năm trước nhà họ Bek mới thế chỗ nhà họ Chu, thật sự không biết trong đầu anh có những thứ gì nữa, sao lại giỏi như vậy được”.

“Đừng nói chuyện của tôi nữa, có gì hay đâu, nói chuyện của cô đi. Những ngày qua cô làm gì?”

Thư Lăng Vy biết anh không muốn nói tới chuyện đó ở nơi như thế này, cô cũng không gặng hỏi, thở dài nói: “Anh là Huyết Lang, vậy thì nói cho anh cũng được. Tôi là cảnh sát hình sự quốc tế, chủ yếu phụ trách bên phía nước Z. Mấy ngày trước tôi nhận được tin từ châu Âu, nói là tổ chức sát thủ Phong Ba lại bắt đầu hành động, chỉ không biết mục tiêu lần này của bọn họ là ai thôi”.

Mục tiêu là ai? Chính là chồng chưa cưới của cô đấy! Đông Phương Hạ muốn cười nhưng không cười ra.

Thư Lăng Vy nói tiếp: “Mấy ngày qua tôi đang điều tra chuyện này, nhưng điều kỳ lạ là bên phía nước R cũng chuẩn bị hành động thì phải. Bọn tôi còn tra được người của tổ SK tới Yên Kinh, nhưng tạm thời vẫn chưa biết điểm dừng chân của họ, chỉ có thể âm thầm điều tra. Hôm nay tôi chuyển công việc của tôi cho đồng nghiệp, định nghỉ ngơi một thời gian, tiện thể điều tra xem”.

Nghe tin người của tổ SK nước R tới Yên Kinh, cặp lông mày dài rậm của Đông Phương Hạ nhíu lại: “Có bao nhiêu người tới, các cô có tra được không?”

“Hai mươi người”.

Hai mươi người? Đám người lùn ấy tới Yên Kinh làm gì? Sao anh vẫn chưa nhận được tin? Bọn họ tới đây vì chuyện gì? Là vì anh sao? Để đảm bảo cho sự an toàn của Lang Quân, Đông Phương Hạ gửi tin nhắn nói chuyện này cho Dạ Phong, để cô ấy mau chóng đi điều tra, đồng thời còn bảo đám Tây Môn Kiếm cẩn thận và chú ý nhiều hơn.

Nhìn dáng vẻ mặt ủ mày chau của Thư Lăng Vy, Đông Phương Hạ hơi chần chừ: “Cô đừng lo lắng quá, tôi đã nói chuyện này cho người của tôi biết rồi, chắc là sẽ có tin tức nhanh thôi. Đến lúc đó tôi nhường hết công lao cho cô, không giành với cô đâu”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play